Chương 6

Chuyện quái gì đã xảy ra với Tô Thừa vậy? Dù như thế nào thì cậu ta trông có vẻ rất dễ bị lừa gạt, lại còn dễ dàng tin tưởng vào người khác, như thế này nhất định sẽ phải chịu thiệt thòi!

Tuy nhiên, bản thân anh có thể nhận được cơ hội sống lại một lần nữa cũng phải cảm ơn ân đức to lớn của Tô Thừa.

Diệp Phiếm Chu là một người biết ơn báo ơn, sau khi mắng chửi vài câu, anh đã nhanh chóng quyết tâm.

Lúc trước 001 cũng đã nói, Tô Thừa là đứa con của số mệnh. Kiếp trước cậu không nhận được hạnh phúc mà đáng lẽ ra cậu phải được nhận, trái lại cuộc đời trắc trở, không được chết tử tế.

Vậy thì đời này, anh nhất định sẽ chăm sóc Tô Thừa cho thật tốt, để cho cậu ta được thuận buồm xuôi gió, sống tốt hơn đời trước gấp trăm lần!

-

Hiện tại, đã một tiếng trôi qua kể từ khi anh bắt đầu sống lại.

Trong vòng một tiếng ngắn ngủi, Diệp Phiếm Chu nhanh chóng thích nghi với cuộc sống cấp ba, làm quen với đám bạn một lần nữa, đồng thời dùng tốc độ cực nhanh để tìm được chỗ ngồi của bản thân năm cấp ba.

Anh là một người có tính cách rộng rãi hào phóng, vẻ ngoài cũng điển trai, các mối quan hệ ở trong lớp vô cùng tốt.

Giáo viên chủ nhiệm lo lắng Diệp Phiếm Chu sẽ nói chuyện ở trong lớp, ảnh hưởng đến việc học của các bạn xung quanh nên đã cố ý dời chỗ ngồi của anh lên hàng trước, đặt dưới tầm mắt của giáo viên; nhưng lại lo lắng chiều cao của anh sẽ cản trở các bạn học ngồi phía sau, vì vậy đã dời chỗ ngồi của anh đến bên cửa sổ.

Chỗ ngồi hiện tại của anh là chéo góc với Tô Thừa.

Sau khi bị ném viên phấn vào đầu, Diệp Phiếm Chu cũng không dám quay đầu lại nhìn lén Tô Thừa nhiều lần một cách lộ liễu như vậy nữa. Anh chỉ có thể chán nản chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ.

Con chim vẽ lên bầu trời xanh một vòng cung tuyệt đẹp, tạo ra một cái bóng mờ nhạt trong đôi mắt màu hổ phách của Diệp Phiếm Chu.

Góc nghiêng của anh rất xuất sắc, sống mũi cao thẳng, lông mi rất dài và phần đuôi được tô điểm bằng ánh nắng rực rỡ.

Khuôn mặt của người thiếu niên 17 tuổi mặc dù vẫn chưa phai nhạt nét trẻ con, nhưng đã lộ rõ nét điển trai cơ bản. Nữ sinh cùng bàn đang ghi chép cũng liếc mắt nhìn vài lần rồi đỏ mặt dời tầm mắt.

Diệp Phiếm Chu hoàn toàn không chú ý đến sự bất thường của bạn cùng bàn, anh vẫn còn đang trao đổi với 001 ở trong đầu: “Ở kiếp trước, số phận của Tô Thừa như thế nào vậy?”

001 hiếm khi trở nên trầm lặng, sau đó nó nói một cách đại khái: “Gia đình của Tô Thừa bị ảnh hưởng bởi một nguyên nhân không rõ ràng. Đáng lẽ cha cậu ta phải là một người đàn ông có trách nhiệm, nhưng lại biến thành một tên khốn nạn và nghiện rượu. Mẹ của Tô Thừa biến thành một cô chiêu bị tên khốn nạn lừa gạt, đồng thời còn bị di truyền bệnh tâm thần từ dòng họ.”

“Để trang trải học phí cấp ba và trợ cấp cho gia đình, Tô Thừa bắt buộc phải đi làm công việc bán thời gian ở khắp nơi trong kỳ nghỉ, trong khoảng thời gian này cậu ta cũng đã bị bắt nạt rất nhiều.”

“Trong kỳ thi tuyển sinh đại học, bởi vì gặp tai nạn nên Tô Thừa không thể hoàn thành tất cả các môn học, cuối cùng cậu ta chỉ có thể thi vào một trường bình thường trong thành phố.”

Nghe đến đó, trong lòng của Diệp Phiếm Chu dâng lên sự kính nể: “…”

Không hoàn thành kỳ thi mà vẫn có thể đậu vào một ngôi trường bình thường, anh chỉ có thể nói rằng cậu không hổ danh là học sinh giỏi.

Nhưng khi nghĩ như vậy, anh lại càng cảm thấy khó chịu hơn cho Tô Thừa.

Đối phương vẫn có thể duy trì vị trí nhất lớp trong hoàn cảnh học tập khó khăn như vậy, việc vào được một trường đại học hàng đầu hoàn toàn nằm trong tầm tay cậu, triển vọng trong tương lai chắc chắn là vô hạn.

Nhưng cũng bởi vì một vụ tai nạn mà con đường vinh quang đã tan biến.