Chương 5

Mặc dù những bạn học khác đều đang cười nhưng Tô Thừa vẫn không ngẩng đầu lên, cậu vẫn chôn mình trong biển đề như cũ. Bờ vai thon gầy mỏng manh, ngón tay đang cầm bút mảnh mai đến không tưởng.

Tô Thừa. . .

Một tiếng trước, khoảnh khắc khi nghe cái tên này từ miệng của hệ thống, thậm chí Diệp Phiếm Chu còn nghi ngờ rằng 001 đã nhầm rồi.

Dù sao thì cũng không thể nói giữa anh và Tô Thừa không có mối liên hệ nào với nhau, nhưng ít nhất thì bọn họ cũng hoàn toàn không quen biết.

Mà sở dĩ anh có thể miễn cưỡng nhớ được cái tên của đối phương sau bốn năm, hoàn toàn là vì Tô Thừa đã độc chiếm vị trí nhất lớp trong nhiều năm. Anh mãi mãi có thể thấy tên của cậu trên bảng xếp hạng của lớp, vì vậy dù không quen biết nhưng cũng có ấn tượng.

Trong ký ức của anh, Tô Thừa vẫn luôn dùng tóc mái để che chắn khuôn mặt mình, chôn vùi bản thân vào đống sách vở trong một góc lớp học.

Mặc dù thành tích của cậu cực kỳ xuất sắc, là hòn ngọc quý trong mắt các giáo viên. Nhưng vì quá thu mình và ít nói, hơn nữa dường như gia đình có một ít vấn đề nên mối quan hệ của cậu với các bạn cùng lớp cũng không mấy vui vẻ.

. . . Thậm chí còn có thể coi là một người vô hình trong lớp.

Mối quan hệ của hai người bọn họ cực kỳ xa lạ, tại sao đối phương lại xem mình là người đáng tin tưởng nhất nhỉ?

Nghe thấy câu hỏi của Diệp Phiếm Chu, 001 cảm thấy giống như mình đã bị sỉ nhục, giọng nói máy móc đã trở nên tức giận: “001 tuyệt đối sẽ không sai! 001 là hệ thống thông minh do Chủ thần vĩ đại nhất sáng tạo ra. Độ chính xác của hệ thống là 100%. Ký chủ chính là người đáng tin tưởng nhất của đứa con của số mệnh!”

Diệp Phiếm Chu nghĩ mãi không ra: “Vậy cậu có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không?”

001 trở nên bối rối trong nháy mắt: “Lý Du ư? Không liên quan gì đến Lý Du nha ký chủ. Cậu ta chỉ là một người qua đường mà thôi.”

Diệp Phiếm Chu: ". . ."

Hệ thống thông minh cái gì chứ? Tại sao tôi lại cảm thấy cậu là một kẻ ngốc?

Anh kiên nhẫn nói: “Lý do này không phải là nói tới Lý Du, hiểu không? Tôi hỏi là tại sao Tô Thừa lại tin tưởng tôi nhất!”

Rốt cuộc 001 cũng phản ứng lại, nó chủ động giải thích cho anh: “Bởi vì ký chủ là người tốt đó. Kiếp trước anh đã giúp cho đứa con của số mệnh thoát khỏi kiếp nạn nhiều lần.”

Nhìn thấy Diệp Phiếm Chu vẫn không có ấn tượng gì, 001 trực tiếp thuật lại những gì Tô Thừa đã trải qua ở kiếp trước: “Ngày 20 tháng 9, sau tiết tự học buổi tối, anh đã giúp Tô Thừa thoát khỏi hoàn cảnh bị đám lưu manh ngoài cổng trường cướp tiền. Ngày mùng 8 tháng 10, anh đã ngăn cản một nam sinh nghịch ngợm thích gây sự trong lớp ép Tô Thừa đi đổ rác. Ngày 15 tháng 10, số tiền dùng để đóng học phí của Tô Thừa đã bị trộm mất, anh đã giúp cậu ấy tạm ứng tiền trước. Ký chủ là người thấy việc nghĩa hăng hái làm, thực sự là một người tốt nha.”

Diệp Phiếm Chu không thể tin nổi: “Cũng chỉ vì những việc này ư?”

Cũng chỉ vì anh đã giúp đỡ Tô Thừa thoát khỏi phiền toái mấy lần, cái loại giúp đỡ này rất bình thường trong cuộc sống của Diệp Phiếm Chu, đến bản thân anh cũng đều không có ấn tượng gì, nhưng Tô Thừa lại thực sự xem anh là người đáng tin tưởng nhất ư?

001 chỉ là một cái hệ thống. Mặc dù nắm vững các thuật toán phức tạp nhưng nó không thể hiểu được những cảm xúc sâu sắc của con người, tất nhiên nó không thể trả lời vấn đề của Diệp Phiếm Chu được. Nó bối rối trong giây lát: “Những thứ này vẫn còn chưa đủ à? Ký chủ đối xử với Tô Thừa rất tốt mà, anh cũng là một người rất tốt, chẳng trách sẽ nhận được sự tin tưởng của đứa con của số mệnh.”

Diệp Phiếm Chu, người bị cưỡng ép nhận tấm thẻ người tốt, cảm thấy không thoải mái một cách khó hiểu. Anh nghĩ thầm chỉ như vậy mà đã xem là đối xử tốt với cậu ta rồi sao?