Ma Hốc Củi


Mủa Tình đảm đang tháo vát lắm, lại hay buôn ở chợ huyện nên cũng có nhiều tiền. Mà A Sinh cũng đi làm thuê ở huyện, thành ra trong bản thì gia đình A Sinh là gia đình có nề nếp và tính ra là có của nhất.

Thấy bố mẹ và cô về, A Nụ vui lắm. Tối ấy cứ tíu tít như con chim họa mi nói suốt đêm. A Sinh nhìn con thì chỉ cười và xoa đầu, nhớ lại hồi bé A Sinh cũng ngây thơ như vậy. Nhưng lớn rồi thì có nhiều chuyện phải suy nghĩ, cũng không còn được hồn nhiên như con trẻ nữa.

Thấy A Sầu vẫn đang ngủ, A Sinh không tiện đánh thức hắn ta dậy. Cả nhà chỉ ăn cơm cho nhanh xong rồi đóng cửa cài then đi ngủ sớm.

Hôm nay đã bắt đầu vào mùa xuân, ngày mai trong bản sẽ tổ chức rất nhiều trò chơi vui để chào đón mùa xuân. Chính vì lý do ấy nên Mủa Tình và A Sinh mới đồng thời về nhà vào lúc này.

Khi đến giữa buổi đêm, những người trong nhà đều đã ngủ say hết thì A Sầu chợt tỉnh lại. Hắn bỗng khát nước, khát một cách ghê gớm và cảm thấy rất đói.

Biết hắn thường hay thức dậy vào lúc khuya, nên Mủa Lý đã để phần sẵn cơm nắm cho hắn ở dưới bếp. A Sầu theo thói quen lại chạy xuống bếp để ăn cơm, gã vừa uống nước vừa ăn cơm mà nhai nhóm nhém rất đắc ý.

Ăn xong, cơn thèm thuốc của hắn chợt ập đến. A Sầu nghĩ ngay đến cái tẩu hút thuốc của mình. Hắn mon men tới gần cái giường lúc trước hắn nằm, cái giường trơ trọi chẳng có một thứ gì mà chỉ có duy nhất một cái gối. A Sầu mò ở dưới gối cố tìm cái tẩu thuốc, nhưng lạ thay là hắn tìm mãi tìm mãi mà chẳng thấy cái tẩu thuốc của hắn đâu cả. Cái tẩu thuốc của hắn đã đi đâu mất rồi? Hắn tự hỏi mình như vậy.

A Sầu cố tìm đi tìm lại thêm một lần nữa. Sau cùng gã cũng chẳng tìm được, cơn thèm thuốc lại ập đến khiến A Sầu mụ mị, hắn gào rú kêu lên:

– Trời ơi, nó lấy mất cái tẩu của tôi rồi!

Tiếng A Sầu vang thất thanh giữa đêm, kêu gào thảm thiết cứ như ai đang đánh đập gã, miệng gã thì cứ trào ra thứ nước rãi mà không sao ngừng lại được.

Tiếng kêu gào rú của gã, dường như ngay lập tức đánh động khiến cho A Sinh, Mủa Tình, Mủa Lý đồng loạt thức dậy. Bà Chắn cũng cố dụi mắt nghển cổ lên nhìn xem có chuyện gì xảy ra.

A Sinh đi xuống giường, mở to mắt cho tỉnh táo, đi đến trước mặt A Sầu mà gặng hỏi:

– A Sầu, mày làm sao thế?

A Sầu khóc hết nước mắt rãi bày nói:

– Nó lấy mất cái tẩu của tôi rồi, cái tẩu tôi mất hai mùa nương trồng thuốc phiện thì mới mua được, giờ cũng đã mất rồi, quân ác độc.

A Sầu vừa nói vừa gào lên, còn gào thẳng vào mặt A Sinh cứ như khẳng định A Sinh chính là kẻ đã trộm mất cái tẩu thuốc của mình.

A Sinh hơi tỏ vẻ tức giận nhưng vẫn bình tĩnh nói:

– Mày im mồm đi, chắc nó chỉ ở quanh đây thôi. Mày tìm kĩ đi rồi sẽ thấy!

A Sầu lắc đầu nói:

– Không tìm thấy đâu, không tìm thấy đâu. Nhất định là con Mủa Lý nó muốn tôi bỏ thuốc phiện nên đốt mất cái tẩu của tôi rồi!

A Sầu nói xong liền vùng vằng đứng dậy, xông thẳng vào trong nhà túm lấy áo Mủa Lý rồi quát lên:

– Cô nói đi, có phải là cô đã đốt mất cái tẩu của tôi rồi hay không?

Mủa Lý hoảng sợ xua tay nước mắt rơi đầy mặt không nói được câu nào, cũng không biết trả lời sao cho vừa lòng A Sầu. Đang trong lúc A Sầu quát nạt tra hỏi vợ như thế, thì chợt một tiếng thét thất thanh khác kêu lên:

– Trời ơi, tiền của tôi!

A Sinh nghe ra đó chính là tiếng của Mủa Tình, liền chạy vào trong nhà đến nơi Mủa Tình nằm. Thì thấy nét mặt cho đang thảng thốt, vẻ mặt xám ngắt. Một tay cô sờ dưới gối, tay còn lại loạng choạng như đang muốn tìm thứ gì đó khắp nơi.

A Sinh vội vàng hỏi:

– Mủa Tình, tiền làm sao rồi?

Mủa Tình lúc này cũng rơi nước mắt nói:

– Hơn mười triệu em để dưới gối, để sang xuân nhà mình mua xe máy, giờ cũng mất rồi!

A Sinh khi này mặt cắt không còn giọt máu, nét mặt sa sầm quay sang nhìn A Sầu gào lên:

– Mày im ngay đi, tao cũng bị mất tiền đây. Cái tẩu thuốc của mày có bằng mười triệu của tao không?

Thế nhưng A Sầu vẫn không dừng lại, vẫn cứ tra hỏi Mủa Lý không dứt. Mủa Tình khóc nức nở, một lát sau vẻ mặt chợt chuyển oán độc nói với A Sinh:

– Thôi rồi, nhất định là thằng A Sầu nó lấy tiền, nó đem đi đánh bạc hết. Nó giả vờ làm mất cái tẩu thuốc để mình không nghi ngờ gì đấy thôi.

A Sinh nghe Mủa Tình nói như thế thì cũng cảm thấy có lý, anh liền đi tới gần A Sầu, xốc cổ áo hắn lên và quát:

– Tiền của tao đâu?

A Sầu sức yếu như con mèo hen, bắt nạt Mủa Lý thì còn được. Chứ còn như A Sinh làm việc nặng cả ngày lại cơ bắp cuồn cuộn thế kia thì gã không sao chống nổi. Bởi thế cho nên khi nãy gã nghi là có người trong nhà lấy cái tẩu của gã, nhưng cũng chẳng dám động nói đến là A Sinh, là Mủa Tình, mà chỉ dám động đến vợ gã là Mủa Lý mà thôi.

A Sầu khúm núm run giọng nói:

– Tiền nào, tôi nào có biết anh chị có tiền nào. Sao lại hỏi tôi? Tôi cũng đang chết giở vì bị mất cái tẩu thuốc đây!

A Sinh vung một cú đấm như trời giáng vào mặt A Sầu, rồi ném gã xuống đất nói:

– Lời của con nghiện mà cũng đáng tin hay sao? Nhất định là mày đã lấy trộm, rồi còn giả vờ làm mất tẩu. Giờ thì có đem tiền ra đây không, hay là chơi bạc hết rồi?

A Sầu suýt xoa thanh minh nói:

– Tôi vừa mới dậy, mà đêm nay anh chị mới về. Dù có biết là anh chị có tiền tôi cũng chẳng kịp tiêu, đời nào mà lấy trộm.

A Sinh khẳng định ngay:

– Thế thì nhất định là tiền vẫn còn ở trong nhà này rồi, mọi người tìm đi!

A Sinh nói xong liền hối thúc người nhà, lại đích thân xắn tay áo đi tìm khắp nhà. Mà đặc biệt là lại tìm kĩ chỗ mà A Sầu nằm, A Sinh khẳng định là chỉ có A Sầu lấy bọc tiền mà Mủa Tình giấu dưới gối. Mà tiền có hay để ở đâu thì chỉ có người trong nhà biết, A Sầu chính là kẻ đáng nghi nhất.

Mọi người hì hục lật tung khắp nhà lên, nhưng tìm mãi tìm mãi mà chẳng thấy gì cả. Mủa Tình thì từ lâu đã rũ hết cả người không còn thiết tha gì nữa. Mười triệu đó là số tiền cô tích góp cả năm trời để chờ đến dịp xuân này về bản, có thể sắm được xe máy cho chồng đi cho đỡ khổ, vậy mà giờ cũng mất.

A Sầu vì bị A Sinh quát nạt, nên trong chốc lát gã cũng quên ngay cái chuyện liên quan đến tẩu thuốc. Giờ này gã chỉ sợ A Sinh mà không tìm ra tiền, mọi chuyện sẽ trở thành như thế nào?

A Sinh sau cùng không tìm thấy tiền thật, anh quay sang lại túm lấy cổ A Sầu mà gào lên:

– Mày nói đi, mày giấu tiền của tao ở đâu?

A Sinh mặc dù quát A Sầu, nhưng chính anh cũng phải rơi nước mắt. Số tiền ấy là Mủa Tình vất vả tích góp cho anh mua xe máy đi làm, giờ đã không cánh mà bay. A Sinh không thể nghĩ được là có ai khác trong căn nhà này có thể lấy được tiền ngoài A Sầu, chỉ có A Sầu nghiện ngập, A Sầu bài bạc thì mới lầy tiền của A Sinh mà thôi.

A Sầu khóc hết nước mắt nói:

– Tôi trước nay dẫu có bài bạc, có thuốc phiện. Nhưng tiền của nhà tôi không động đến một đồng. Tiền đánh bạc là từ tôi trích nhựa thuốc phiện đem bán, thuốc phiện cũng là do tôi trồng. Tôi lấy tiền của anh làm gì?

Nói xong, A Sầu tay còn run run lôi ra từ trong áo ngực một đồng bạc trắng rồi thanh minh:

– Đây này, đồng bạc trắng mẹ cho tôi kể từ khi tôi về ở rể vẫn còn nguyên đây này, cũng đâu có mất vào bài bạc!

Nhưng A Sinh không tin, A Sinh không phải là một người thông mình, mà chỉ hành động theo cảm tính. Anh quát lên:

Thêm Bình Luận