Con Đường Âm Phủ


Những tấm bia nhấp nhô san sát nhau như một rừng bia mộ tại một khu nghĩa địa. Chân hương của những cái bát nhang đã rụng rời vì từ lâu không có người thắp nhang, và cũng là vì mưa gió ảnh hưởng khiến cho cái bát nhang trông càng ẩm ướt bẩn thỉu thiếu trang nghiêm.

Những cái miếu nhỏ được người dân địa phương tạm thời lập nên để thờ cúng cho những người xấu số đã chết vì con đèo cả đầy nguy hiểm này…

***

Chiếc xe tải bon bon chạy trên cung đường vắng, vắng đến mức trên cả cung đường ấy chẳng hề có một chút ánh sáng nào khác ngoài chiếc đèn xe tải này. Mạnh buông chiếc vô lăng, thả rũ mái tóc đen nhánh của mình mà phủi những lớp bụi bay tới tấp từ khung cửa kính ngoài cabin bay vào.

Tuyến đường quốc lộ một trải rất dài, nó vòng vo quanh co qua những triền núi, kéo sâu vào tận tít bên kia những ngọn đồi là những trạm trung chuyển hứa hẹn của cánh lái xe tải.

Tại nơi ấy, những chuyến hàng quen sẽ được bốc dỡ đúng lộ trình, và tiếp tục đổ hàng tới những miền đất còn có thể hoang vu hơn cả tuyến quốc lộ này, những lối đường mòn.

Rầm!

Két!

Bất chợt, Mạnh phải vội phanh gấp bánh xe, cái vô lăng xoay mạnh một cái khiến cả chiếc xe quay mình như sắp đổ. Mạnh đập tay vô cái vô lăng chửi thề một câu:

– Mẹ khϊếp, lại sạt núi rồi…

Mạnh rút một điếu thuốc lá ra đưa lên miệng châm hút phì phèo rồi nhả khói, nheo mắt nhìn quanh thật kỹ lại.

Nơi này là một nơi vắng vẻ đìu hiu, là một con đèo cao, bên cạnh có một cái vực sâu thăm thẳm. Ở cuối chỗ sụt lút, là một cái ngã rẽ đã bị đất đá đổ ùn xuống từ trên cao chặn quá nửa.

Mạnh chậm rãi từ tốn thưởng thức xong điếu thuốc, rồi mở cửa ca bin nhảy xuống xe xem xét tình hình.

Con đèo dốc bị chặn đứng bởi một mớ đất đá lổn nhổn nhấp nhô, dưới rặng cây xanh um tùm phía xa, chợt Mạnh nhìn thấy một đống bia đá thấp thoáng xa gần mờ mịt.

Mạnh chậm rãi tiến đến gần, soi cái đèn pin rọi vô phía ấy để xem kĩ đó là thứ gì. Vì trời đang buổi đêm, nên không khí rất lạnh. Anh vừa bước đi mà vừa ôm lấy sát thân người để cho đỡ lạnh.

Gió ở đèo cao khác với gió ở đồng bằng, nơi này cho dù là mùa hè đi chăng nữa, thì thi thoảng cũng có thể gặp phải những cái lạnh rất khó tả mà hiếm có nơi nào lại có thể bắt gặp được tương tự.

Mạnh rọi đèn pin chiếu về hướng ấy, nhìn thật kĩ thứ nhấp nhô sau những lớp đất đá đổ dồn dưới chân đồi thì mới phát hiện ra đó là những thứ gì. Đó là những tấm bia miếu thờ cúng, cụ thể là những miếu thờ những người trước đây đã từng bị đổ đèo chết ở cái đèo cao này.

Những tấm bia nhấp nhô san sát nhau như một rừng bia mộ tại một khu nghĩa địa. Chân hương của những cái bát nhang đã rụng rời vì từ lâu không có người thắp nhang, và cũng là vì mưa gió ảnh hưởng khiến cho cái bát nhang trông càng ẩm ướt bẩn thỉu thiếu trang nghiêm.

Những cái miếu nhỏ được người dân địa phương tạm thời lập nên để thờ cúng cho những người xấu số đã chết vì con đèo cả đầy nguy hiểm này.

Mạnh thở dài, thương cảm cho những người đồng bạn, đồng cảnh ngộ làm nghề lái xe như anh phải chết ở cái nơi hoang vu hẻo lánh. Vì đồng cảm với cảnh ngộ của họ, Mạnh tiến tới gần chỗ những cái miếu thờ, chọn một khu đất bằng phẳng nhất bắt đầu khấn vái lầm rầm:

– Thương cảm cho những con người xấu số phải bỏ mạng tại nơi này. Tôi là Phùng Đức Mạnh, cũng là nghiệp lái xe. Nay tôi lái xe qua đây không may gặp phải sạt núi, mới được dịp thắp cho anh em nén nhang. Anh em nghe thấy tôi khấn vái thì xin thương lấy tôi là người cùng cảnh ngộ mà sau này phù hộ cho tôi chở hàng êm xuôi. Nếu được như vậy thì tôi xin lạy tạ khói hương không ngớt…

Mạnh lầm rầm khấn xong, tuy không có que nhang, nhưng vẫn có mấy điếu thuốc lá. Anh cắm vội mấy điếu thuốc lá xuống miếng đất mềm thay cho que nhang rồi khấn vái như thường.

Xong việc, mạnh đứng lên phủi lớp bụi dính vào áo quần, rồi rảo bước quay trở lại chỗ chiếc xe tải của mình, trèo lên cabin xe tải và bắt đầu nổ máy.

Sau khi quan sát một hồi khá lâu, Mạnh phát hiện con đường này đã bị đất đá chặn không còn một lối đi nào có thể lách được nữa cả. Tuy vậy, bên cạnh chỗ vừa bị sụt lún, vừa vặn lại xuất hiện một lối mòn đường đất đâm sâu vào trong rừng cây bụi.

Chuyến này Mạnh chở rất nhiều hàng trên xe, mà toàn là hàng dễ hỏng. Nếu không thể chở hàng cho kịp ngày, thì toàn bộ số hàng hóa trên xe đều là hoa quả sẽ bị thối rữa hết. Nếu như vậy thì Mạnh coi như trở thành trắng tay. Quay ngược lại cũng chết, mà đường đi tiếp thì cũng không xong.

Cuối cùng Mạnh quyết định đánh liều thử cho chiếc xe chạy vào lối mòn đâm sâu vào trong rừng âm u kia thử xem sao. Anh đoán chừng lối mòn kia, rất có thể là con đường Trường Sơn huyền thoại, một con đường đâm sâu nhiều lối rừng để tránh bom Mỹ, mà chính bộ đội của ta lập nên để chi viện cho chiến tuyến miền Nam.

Nghĩ đoạn, không chần chừ thêm nữa, Mạnh đã nài xe phóng thẳng đến lối đường mòn. Đèn pha xe tải đều được bật lên sáng đến mức tối đa, với vận tốc xe thật chậm rãi để có thể nhìn rõ được con đường.

Dù trước nay Mạnh đã nhiều lần đi khắp tuyến đường mòn Hồ Chí Minh này, thế nhưng đây cũng là lần đầu tiên anh phát hiện ra cái lối mòn lạ hoắc mà anh chưa nhìn thấy bao giờ như vậy.

Nghe những đồng bạn ở những chuyến xe khác thường kể rằng, họ cũng có đôi lần gặp phải sạt núi, và cũng đều may mắn thoát khỏi được tình trạng ấy nhờ việc đi vào những lối đường mòn mà trước nay họ chưa từng đi. Những lối mòn ấy đa phần đều do bộ đội ta tạo ra ngày xưa để chi viện cho chiến trường miền Nam, vì thế cho nên tuy đường có thể vòng vèo, nhưng về phương hướng thì tuyệt đối chính xác. Lựa chọn tuyến đường như vậy tuy hơi tốn thời gian hơn một chút nhưng rất an toàn.

Đi sâu vào phía trong con đường, dấu hiệu đường đất ngày càng nhỏ dần.Thay vào đó là những cây bụi cứ liên tục chắn ngang đường khiến chiều rộng của con đường ngày càng nhỏ.

Tuy vậy, con đường dù nhỏ đến thế nào thì cũng vẫn vừa đủ cho một chiếc xe tải đi vào. Mạnh cứ nài xe đi theo con đường ấy, quanh co đến mấy khúc thì cuối cùng cũng đã có thế thấy một tia ánh sáng lờ mờ ở phía cuối đường.

Anh mừng rỡ tự reo lên:

– Không lẽ là những chiếc xe của chiều tắc đối diện bên kia, nếu là như vậy thì không lâu nữa là có thể quay lại tuyến đường quốc lộ như dự kiến rồi!

Mạnh mừng lắm, anh đột ngột cho tăng vận tốc lái xe lên đến gấp đôi. Hy vọng có thể sớm gặp được chiếc xe ở chiều đối diện kia càng sớm càng tốt.

Chiếc xe lao nhanh vù vù phóng về phía trước, trong niềm hy vọng của Mạnh là ở tại điểm sáng cuối đường kia sẽ là một chiếc xe nào khác.

Bộp!

Chợt một thứ gì đó đen đúa cực kỳ to lớn, bao vù qua nắp cabin xe, đập mạnh vào nắp cabin xe khiến cho nóc thùng cabin bị lõm một mảng rất lớn.

Mạnh giật mình không giữ được tay lái, khiến chiếc xe bị chao đào liên tục như muốn chệch ra khỏi lối đường mòn. Sau cùng anh gắng sức đấu tranh với cái bánh lái, cuối cùng cũng giữ được cho chiếc xe ổn định trở lại và quay trở lại lối đường mòn một cách êm xuôi.

Lúc này Mạnh định thần lại được, tự động thốt lên một câu:

– Cái quái gì thế nhỉ?

Anh nhảy xuống xe rồi vội vã dương đôi mắt như cú vọ đảo mắt nhìn quanh trong màn đêm tối âm u.

Loạt xoạt!

Có tiếng động lạ gần cái lùm cây cạnh chiếc xe, một cái bóng hình đen lùi lũi, trông giống như một loài linh trưởng nhưng lại có cách đi giống hệt người. Nó chui từ trong bụi ra rồi biến mất trong màn đêm, khuất xa cái tầm mắt của Mạnh.

Mạnh lắc đầu thở dài ngao ngán, anh tự đoán rằng đó rất có thể là một loài linh trưởng nào đó sống trong khu rừng này. Nó hoạt động về đêm nên đi lại trong rừng, xui rủi đúng lúc Mạnh đánh xe qua lối đường mòn thì nó lại đu ra đường, nên mới bị lao đầu vô cái nóc cabin xe tải như vậy.

Thêm Bình Luận