Thời Hậu Lê có nhiều hộ dân từ trên xứ kinh kỳ tản về vùng Tiên Lữ này để tự lập thêm nhiều làng quần cư. Trong đó kể đến có mấy họ như Nguyễn, Trần, Lê, Đinh. Mà chi họ Nguyễn là kể đến đông người nhất…
Chính vì dòng họ Nguyễn đông người nên thành ra là đi đâu cũng gặp người họ Nguyễn. Họ Nguyễn tràn khắp các làng nên một số người trong các họ còn lại cho rằng việc họ Nguyễn đông người quá sẽ dần dần chiếm đất chiếm cát rồi đàn áp các họ khác không cho họ khác sống được trên vùng này. Đấy chỉ là một vài tâm hồn nhỏ mọn của một vài kẻ tự ý cho rằng là thế, chứ đại thể thật tâm đa phần người Tiên Lữ cũng không hề có suy nghĩ ấy.
Tuy thế, trong đám họ Trần, họ Lê, họ Đinh một số kẻ vẫn đố kỵ họp mưu bàn với nhau rằng:
– Nay họ Nguyễn đông như thế, mà không nghĩ cách làm trừ bớt bọn chúng đi thì sau này đất làng không còn chỗ cho họ khác nữa. Đến khi ấy muốn đứng lên chống lại họ Nguyễn thì cũng không còn được nữa rồi. Vậy nên tôi bàn tính cách trừ họ Nguyễn theo hai cách. Một là quây chúng lại gϊếŧ đi, thứ hai là bỏ độc mà hại chết hết bọn chúng.
– Quây gϊếŧ chúng thì không được vì suy cho cùng ý kiến của chúng ta cũng chỉ là thiểu số trong họ của mình, chẳng qua là vì chúng ta tự muốn trừ lấy họ Nguyễn để bớt đi cái nguy hại. Nay chúng ta thân cô thế cô nếu mà thẳng thừng ra vây bắt gϊếŧ bọn người họ Nguyễn thì đâu có được vì bọn chúng đông lắm. Mà bỏ độc thì không khéo lại gậy ông đập lưng ông tự hại chết hết cả người họ nhà mình.
Một gã đàn ông họ Đinh thở dài giãi bày.
Một gã còn lại trong nhóm họ Lê thì chợt đưa ra một cách:
– Quây gϊếŧ cũng chẳng được mà bỏ độc cũng chẳng xong. Nếu đường dương thế đã không dùng được thì sao ta không nghĩ đến đường âm ti, bỏ ngải độc mà cho bè lũ họ Nguyễn phải chết hết đi?
Kế ấy được đưa ra, tất cả đám người còn lại đều gật gù tán đồng.
Và thế là bọn gã ngay trong đêm ấy đã đi tìm một ông thầy bùa ngải người Mán về để thực hiện nghi thức dùng ngải đen hòng gϊếŧ những người họ Nguyễn.
Thứ ngải đen ấy được kể là chỉ có ở vùng cao xa với đất đồng bằng mới có, mà tộc người Mán là giỏi về việc dùng thứ ngải này nhất nên việc tìm vị thầy bùa người Mán được tất cả đồng thời lựa chọn.
Ông thầy bùa người Mán này vốn ở vùng núi cao Lạc Thủy cách xa đồng bằng, vì có dịp tiến cống nhà vua ở xứ kinh kỳ nên đận ấy mới qua vùng đất này. Gã họ Lê tìm thấy ông ta trong một quán cư xá ven đường và cũng được nói chuyện với ông ta đôi lần. Có lần, gã ta nghe thấy ông thầy Mán kể vùng Lạc Thủy có thịnh một thứ gọi là ngải đen, chuyên dùng để bảo hộ cho người quý tộc với người có thân phận cao quý khỏi ma rừng. Mà thuật này thì ông ta hiểu biết sâu rộng, lại còn biết lợi dụng thứ ấy hơn mức bình thường để không chỉ bảo vệ bản thân mà còn quay sang gϊếŧ ngược những kẻ bị ghen ghét.
Khi trong cuộc họp bàn luận của đám người họ Trần, họ Lê, họ Đinh. Gã người họ Lê chợt nhớ đến việc ấy nên nhắc đến… Khi quyết định của cả đám người được tán đồng, ông thầy bùa ngải người Mán được rước về vùng Tiên Lữ để yểm âm trạch, lại chọn mạch tượng của dân nhà họ Nguyễn mà thả bùa phép bỏ xuống.
Làm xong những việc ấy thì cuối cùng cũng đến bước quan trọng nhất là bỏ thứ ngải đen tà độc đem đốt đi chung với áo quần tóc tai có liên quan đến người họ Nguyễn.
Kể từ bấy, dòng họ Nguyễn bị dính phải một thứ bùa ngải khủng khϊếp mạt sát dần dần những người trong dòng họ. Cứ qua từng đời, từng đời mỗi khi lại chết thêm một ít. Họ Nguyễn không sao phát triển hưng vượng được. Cho đến thời hiện đại thì ở Tiên Lữ chỉ còn rất ít họ Nguyễn gốc. Mà những người này đã phần ở trên người đều bị dính loại ngải đen tàn độc này nên luôn ốm bệnh mà cuộc sống lại thọ không cao.
Ở đầu thôn Đồng Lạc, có ông Nguyễn Cao Cừ cũng là họ Nguyễn gốc sống ở đây từ lâu lắm rồi. Chi họ của ông cũng vì bị ám bỏ giống ngải đen này mà sau cứ bị lụi dần lụi dần đi.
Người họ Nguyễn truyền tai nhau rằng, giống loài Ma ngải đen không chỉ rình bắt hồn người họ Nguyễn, mà nó còn ám cho gia đình người thuộc dòng họ này khó có con, thậm chí là gần như rất hiếm hoi chuyện có con. Để cho dòng họ Nguyễn phải tuyệt tử tuyệt tôn.
Năm năm trước ông Cừ có một người anh trai, vì không tin vào số phận phải chết dưới tay một thứ ngải yểm độc từ thời xa xưa, đã quyết định tự tìm hiểu về cách giải loại ngải này để tự cứu mình và gia đình dòng họ. Nhưng vì thứ ngải được bỏ quả âm độc, liên quan đến âm trạch, long khí của dòng họ. Nên cần phải tìm về nơi chôn cất ban đầu của dòng họ Nguyễn tại vùng đất này. Mà thời gian đã trải qua đến hàng mấy trăm năm rồi, ai còn biết mộ cái người tổ tiên dòng họ Nguyễn ấy ở đâu nữa mà giải. Thành ra ông ta cứ giải bừa, đào bừa. Cuối cùng ngải thì không giải được mà hóa lại còn tự ngược cho mình thành bị ma làng vật chết sớm, còn sớm hơn là kỳ hạn của ma ngải đến đòi mạng.
Nghĩ lại chuyện cái chết của anh trai mình, ông Cừ chỉ nhớ hôm ấy là vào một đêm trời tối đen. Lại là một hôm trời có bão, sét đánh đùng đoàng kêu vang hết cả đồng. Ông Hải cả người ướt sũng nước, trên tay cầm một cái khúc xương người trắng ởn đã bị mục mất một nửa chạy đến tìm ông. Ông ta đưa cho ông khúc xương người rồi dặn dò rằng:
– Nay anh tìm được một phần thi cốt của tổ tiên, nhưng vướng nạn truy sát của người âm nên chắc không thể toàn mạng. Em giữ lấy khúc xương này rồi dựa vào nó mà tìm người có khả năng để tìm nốt chỗ hài cốt còn lại của tổ tiên, giải nốt cái nghiệp ngải ám ảnh dòng họ nhà mình suốt nhiều đời qua để mà giữ lại mạch hương hỏa.
Ông Hải nói xong thì liền lăn ra tắt thở. Cái xác của ông vừa mới chết mà đã chuyển sang tím đen như bị trúng độc, có đem dao ra cứa để thử máu thì máu cũng chỉ đẩy ra những khối rắn như thạch.
Ở trên cổ ông Hải thì có một vết hình bàn tay đen kịt như vừa mới có người bóp cổ ông ta tạo ra. Nhưng rõ ràng là ông Hải chết trước mặt ông Cừ, mà ông Cừ không hề thấy có ai làm việc ấy cả nên chỉ có thể tin rằng việc ông Hải chết là do ma cõi âm làm.
Sau khi ông Hải chết thì lần lượt đến lượt con gái, con trai và vợ ông ta cũng chết theo cách giống y như đúc. Người vợ ông ta thì có cái chết khác biệt hơn so với những người trong nhà, là việc bà ta chỉ bị có vệt bàn tay ở cổ, chứ cả thân người thì vẫn bình thường, máu cũng không đến mức đông lại như thạch.
Người ta chỉ có thể đoán là cả nhà ông Hải bị chết do việc ông động phải mồ mả của người âm nên bị người âm trả thù. Còn những người còn lại là chết cộng thêm cả huyết chú ngải đen dính vào nên máu mới bị đông thành ra như vậy.
Ông Cừ buồn lắm, nhưng không biết làm sao. Nếu nghe theo lời anh đi tìm mộ tổ tiên thì cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Mà nếu không có nghe theo thì cái thời hạn ngải lấy mạng đã sắp đến.
Ông Cừ có một người con trai tên Thành. Thành năm nay vừa tròn mười tám chưa vợ con gì. Ông nghĩ đến thành cũng sớm muộn sẽ phải chịu ứng kiếp của lời nguyền ngải đen thì chỉ buồn bã thất thần.
Thành đang từ vườn sau chạy qua sân, chợt thấy bố cứ rầu rầu ngồi buồn ủ rũ trước nhà mà nhìn vào cái hộp gỗ thì liền hỏi:
– Bố làm sao mà cứ nhìn cái hộp gỗ ấy mãi thế?
Ông Cừ chợt trừng mắt quay ra nhìn Thành quát:
– Mày trẻ con thì hiểu làm sao được chuyện của người lớn. Chú ý vào việc học hành của mày kia kìa, hỏi vớ vẩn linh tinh. Năm nay mà học hành không ra gì, không lấy được cái bằng tốt nghiệp về đây thì đừng có mà trách tao đánh cho què chân.
Thành vẫn chưa biết việc bùa ngải được lưu truyền trong dòng họ của mình vì ông Cừ vẫn cứ giấu giếm anh suốt bao nhiêu năm qua. Nên việc thấy ông nhìn cái hộp gỗ kia anh vẫn thấy kỳ lạ lắm. Cái hộp gỗ ấy từ thời ông Hải bác của Thành chết là ông Cừ cứ lưu giữ nó khư khư như một báu vật. Nay lại đem ra ngắm thì lại khiến Thành càng cảm thấy ngạc nhiên.
Thành mười tám tuổi, sắp tới là kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông để lấy bằng. Xưa nay Thành lại học dốt nên ông Cừ càng lo việc Thành không đỗ tốt nghiệp, lại phải phí công ông nuôi ăn học thêm một năm nữa nên đâm ra quát nạt anh dữ lắm.