Gia Sư Vô Trách Nhiệm

6/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tại sao cô lại “may mắn quá” như vậy chứ, vì lòng tốt mà rước lấy phiền phức! Bất quá chỉ là tình cờ cứu cậu ta, tiện thể mang cậu ta về nhà ăn bữa cơm… Vậy mà từ đó về sau cô liền bị người có tính tì …
Xem Thêm

“Cửu Tương, mau xuống dưới nhà, lớp phó của con đến tìm !”

Mẹ Trần vang giọng theo dưới nhà truyền hướng lên tầng hai.

Đợi một lát, không thấy phản ứng gì. Hừ, thích giả chết đi (kiểu như làm lơ không nghe thấy đó ) ! Mẹ Trần không cam lòng để yên, thật sâu hít một hơi, lấy khí từ bụng!

“Trần ― Cửu ― Tương ― kêu con xuống dưới có nghe thấy không? Lớp phó lớp con đến đưa bài tập đến đây!” Cô gái đứng ở trước cửa nhà hoảng sợ, kính nể nhìn mẹ Trần

“Cháu đợi một lát, Cửu Tương xuống ngay lập tức bây giờ.” Mẹ Trần ngượng ngùng nhìn cô cười.

“Không sao, bác Trần, cháu đi lên đưa cho bạn ấy cũng có thể, bạn ấy không phải chân bị thương sao?”

“Không cần không cần, nó lập tức đi xuống đến đây, chân thương cũng ổn rồi, không lâu là có thể đi học.” Mẹ Trần quay đầu, lại một lần nữa hít sâu lấy khí, vừa muốn lại kêu.

Nữ sinh kia vươn ngón tay, nâng lên che lỗ tai. Xem ra ở đây điện thoại nội bộ trong nhà là không quá cần......

“Tốt lắm! Xuống đây! Không cần lại kêu!” Chân phải của Trần Cửu Tương vẫn còn bó thạch cao, khổ sở nhảy từng bước xuống.

Thực không chịu nổi,đều đã bị thương phải ở nhà, cái lão yêu bà giáo viên kia vậy mà còn không buông tha, muốn lớp phó tới đưa bài tập. Nhất định lại là lão yêu bà bắt buộc làm bài rồi kiểm tra đi! Loại này, này nọ vài ngày không chăm chỉ thì chết sao?

Trần Cửu Tương nhảy lò cò đến chân cầu thang, nhìn đến lớp phó đứng ở trước cửa nhà, lại bĩu môi.

Ở trong lòng giáo viên, trong trường học chỉ có hai loại học sinh, một loại là học sinh ngoan ngoãn nghe lời lại chăm đọc sách, như lớp phó Thạch Đan Kì này chính là một trong số đó.

Một loại khác kêu học sinh “Lười học”.Cứ là không ở bên trong loại thứ nhất thì hầu hết học trò kêu học sinh “Lười học”, thuộc loại đó không cần quá chú ý thứ tự xếp hạng, giống Trần Cửu Tương chính là đại biểu loại đó.

Trừ phi bọn họ nghịch ra cái gì long trời lở đất, kinh động đến toàn trường mới có phiền toái lớn, nếu không ánh mắt các giáo viên bình thường rất ít đặt ở trên người học sinh "Lười học”.

Giống học trò ngoan Thạch Đan Kì này, giáo viên nói cái gì đều ngoan ngoãn nghe lời, nói cái gì đều là hay, giáo viên đánh rắm đều là thơm, còn người như Trần Cửu Tương chuyên kết bè kết đảng đến quậy phá hoàn toàn khinh thường đi kết bạn với Thạch Đan Kì. “Lớp phó, cám ơn cậu đưa giúp tớ bài tập đến đây.” Mang theo cả một bụng thầm mắng, Trần Cửu Tương đành nhảy tới trước cửa, hé môi đưa ra một khuôn mặt tươi cười. Thạch Đan Kì nhẹ nhàng gật đầu một cái “Không cần khách khí, dù sao tớ tan học cũng tiện đường.”

Nhìn con gái mình cả người đều là thái độ vô lễ , mẹ Trần cũng là càng xem càng thích Thạch Đan Kì.

Xem, nuôi con gái ngoan ngoãn nhu thuận lại có hiểu biết này thật tốt a!

Thạch Đan Kì không tính đặc biệt xinh đẹp, thậm chí có nhìn cũng bình thường, tai mắt mũi miệng đầy đủ, ở nơi cần không thiếu không thừa, nhiều lắm cũng được xem là “Thanh tú” mà thôi. Nhưng là khuôn mặt trắng noãn phấn nộn, da thịt hoàn mỹ không tỳ vết, hoàn toàn chính là một phần đẹp che đi ba phần xấu, cùng với sự bình thản trên khuôn mặt càng tăng thêm khí chất xuất chúng vốn có. Thân hình cũng không cao, không giống con gái nhà mình, phổ thông năm nhất liền được 1m65. Trước mắt này cô gái nhiều lắm là 1m55, thoạt nhìn đẹp đẽ thanh tú, lúc mỉm cười trên gương mặt còn ửng đỏ lại có nho nhỏ một lúm đồng tiền, thoạt nhìn muốn bao nhiêu đáng yêu, có bấy nhiêu đáng yêu. Quả thực giống quả táo nhỏ, làm cho người ta nhịn không được ý nghĩ muốn thử lên cắn một miếng.

Mẹ Trần vẫn tiếc hận chính là cả con trai con gái nhà mình đều kế thừa chiều cao vượt trội của bọn họ, ở con trai trên người đương nhiên không sao cả, nhưng là nghĩ đến ở trên người con gái, không khỏi không phiền lòng.

Về khuôn mặt, sự thật cả trai lẫn gái nhà họ đều có một bộ dạng không sai, khuôn mặt góc cạnh đôi mắt thâm thúy, không cẩn thận còn có thể bị nhận lầm cho rằng con lai, nhưng mà tính tình hai đứa con đều giống nhau khó ưa, vẫn là giống Thạch Đan Kì loại con gái ngoan ngõan dịu dàng như làn nước mới tốt, vừa nhìn liền như tri kỷ.

“Ai!”

Trần Cửu Tương xem cả khuôn mặt mẹ mình đều một bộ dáng tiếc nuối khổ sở, cảm thấy không ổn, vừa muốn hô lên !

“Bạn học” Vội vàng nói lý do “Tớ dùng hết vở viết rồi, muốn đi cửa hàng văn phòng phẩm đầu ngõ mua, cậu đi theo giúp tớ đi, đi!” Vội vàng cầm lấy cái nạng đặt ở bên cạnh cửa, mạnh mẽ lôi kéo tay Thạch Đan Kì đi ra bên ngoài.

“Hành động nhanh như vậy a, xem ra ngày mai con hẳn là có thể đi học, là đi.” Mẹ Trần lạnh lùng nói.

“Này...... Khụ...... Đi đường có nạng chống thôi, ha ha, ha ha.” Trần Cửu Tương cười khan hai tiếng, lôi kéo tay bạn học chạy nhanh rời đi hiện trường.

Thạch Đan Kì yên lặng đi đằng sau Trần Cửu Tương, ở ngoài mặt là muốn phòng ngừa cô ta té ngã, kỳ thật là nếu xem tình huống không ổn, bản thân tùy lúc cũng dễ dàng tránh đi. Cơ thể cô nhỏ bé không có lực lượng phù được Trần Cửu Tương, ngã hai người không bằng ngã một người thôi! (LC: Pó tay! @@ còn k phải k muốn mình cũng bị vạ lây ngã vào người sao… KK: khụ…khụ.. ngươi không nói không bảo ngươi câm *lườm lườm* LC:*tắt tiếng*)

Hai người đi được một đoạn đường đều không có nói chuyện. Trần Cửu Tương nghiêng đầu xem một chút đi phía sau lưng im lặng bạn học kia, cái nạng theo tay trái đổi sang tay phải, lại theo tay phải đổi về tay trái.( đổi vui ha! )

“Tớ nói, bạn học a!” Trần Cửu Tương thanh giọng cổ họng, “Đường Kim thạch ở ngay phía trước, cậu không cần thật sự đi theo giúp tớ đi! Tự cậu về nhà đi, ai có đường thì tự đi thôi.”

“Được.” Thạch Đan Kì nhẹ nhàng cười.

Trần Cửu Tương thở ra, bằng không loại không khí không thể tìm thấy đề tài nói chuyện này thật xấu hổ!

Lại đi qua một lúc, sau lưng người theo đuôi kia vẫn là nhắm mắt theo đuôi, Trần Cửu Tương có điểm khó chịu.

“Bạn học, cậu thật sự không cần lại đi theo tớ. Thân hình cậu gầy nhỏ như vậy, cho dù tớ té ngã, cậu cũng chỉ có bị đè bẹp mất thôi! Vẫn là mau về nhà đi, không cần lại đi theo tớ .” Thực phiền nha!

Thạch Đan Kì dở khóc dở cười, ai đi theo cô ta? Nhà của mình cũng là đi hướng này a!

Còn không kịp nói gì, đột nhiên một trận thanh âm 'bang bang thùng thùng' từ bên trong ngõ nhỏ vang ra.

“×! Trần Cửu Hãn mày có giỏi đừng chạy, tao đi kêu anh em tao đến ― nha!” Hiển nhiên còn không có nói xong đã bị đập một cái!

“× × ×! Trần Cửu Hãn, chúng tao vốn không nghĩ so đo với mày, chính mày muốn tìm chết! A a a, đánh đánh đánh!” Lại một cái tiếng kêu này không biết lại ăn phải cú đánh gì.

'Binh binh bang bang', 'bàng bàng rầm rầm, tiếng nắm đấm nện ở trên thân thể vang lên liên tục không ngừng.

Mấy tên côn đồ đánh nhau? Thạch Đan Kì trong lòng rùng mình, rút lui lại sau ba bước lớn, chuẩn bị nhanh chóng rời đi hiện trường.

“Hừ! Tên kia lại ở cùng người ta đánh nhau.”

Cái chân gãy kia của Trần Cửu Tương thế nhưng đi nhanh chống nạng đi qua.

“Bạn học...... “Thạch Đan Kì bàn tay giơ ra dừng ở giữa không trung.

Làm sao bây giờ? Muốn hay không đi theo sau?

Lòng của cô kịch liệt giãy dụa đứng lên. Kỳ thật, Trần Cửu Tương cũng không thật sự được coi là bạn tốt của mình,bình thường đưa vài lần sách vở đến nhà lại muốn đi quản chuyện người ta, mà Trần Cửu Tương còn đứng đầu trong cái bang nhóm gì, được coi làm thủ lĩnh, chuyên cùng loại học tập tốt bạn học như cô chống đối . Chính mình có nhất thiết cùng cô ta cùng đi chịu chết sao?

Nhưng là...... chân Trần Cửu Tương xảy ra tai nạn xe cộ phải bó thạch cao, nếu mấy tên côn đồ kia muốn gây chuyện với cô ta, chắc nhất định chạy không thoát đi?

Nói trở về, là bản thân Trần Cửu Tương muốn đi chọc phiền toái, cô làm sao lo lắng nhiều như vậy?

Cân bằng trong lòng bị lung lay nghiêm trọng, một mặt là tính cách sẵn không thích gây chuyện, mặt khác thì vốn là bạn học cần có trách nhiệm với nhau ―

Thêm Bình Luận