Gia Sư Vô Trách Nhiệm

6/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tại sao cô lại “may mắn quá” như vậy chứ, vì lòng tốt mà rước lấy phiền phức! Bất quá chỉ là tình cờ cứu cậu ta, tiện thể mang cậu ta về nhà ăn bữa cơm… Vậy mà từ đó về sau cô liền bị người có tính tì …
Xem Thêm

“Ai!” Thạch Đan Kì thở dài, đeo túi sách theo vào trong ngõ nhỏ.

Đây là một cái ngõ cụt, chiều sâu chỉ có hơn năm mươi mét mà thôi, Trần Cửu Tương đang chống nạng đứng ở đầu ngõ, ở phía trong, năm nam sinh đang chật vật đánh nhau thành một đoàn.

Này năm thiếu niên rõ ràng chia làm hai phe, một phe là một cái học sinh trung học, đồng phục trên người bởi đánh nhau đã muốn bẩn, bốn người bên còn lại cũng mặc đồng phục học sinh. Thạch Đan Kì nhận ra được kiểu đồng phục, đó là một trường ngay cạnh trường cô, ý thức không được tốt, trường học đó nhiều bè đảng bang phái, xuất hiện rất nhiều vấn đề nghiêm trọng.

Tuy một bên chỉ có một người thế nhưng vẫn chưa thấy biểu hiện bị thua. Cậu ta so với bốn người kia đều cao hơn một đầu, nhưng là thân thể giống như chỉ dài vóc dáng không nhiều thịt, thoạt nhìn đầu liền đặc biệt to, tròn tròn rất tốt cười.

Thạch Đan Kì lặng lẽ đi đến bên cạnh Trần Cửu Tương, tưởng khuyên cô ta muốn xem liền im lặng xem, miễn cho vạ lây vào thân ―

“Này! Trần Cửu Hãn! Mày tan học không về nhà, lại ở bên ngoài cùng người ta đánh nhau, tao trở về cùng mẹ nói!”

Hiển nhiên nữ sinh này không biết cái gì kêu chỉ xem mà không nói là người khôn! Thạch Đan Kì ấn ấn huyệt thái dương, lắc đầu.

Cuộc chiến dừng nửa chừng, năm người cùng nhau quay đầu nhìn về phía các cô.

Mặt người học sinh trung học kia thật sự là đặc sắc a! Đủ mọi màu sắc, môi trên thũng thành lớn gấp hai, khóe miệng bị đánh ra máu, bên trái đuôi lông mày dính một cái vệt máu, vẽ vào đôi mắt một vòng thoạt nhìn là màu đỏ, ngày mai khả năng liền biến thành lồi, trái phải khuôn mặt sưng đỏ một khối lớn cùng ánh mắt lẫn nhau nhìn lại, đồng phục nút thắt bị kéo, lộ ra ở dưới áo trong màu trắng.

Trần Cửu Hãn? Ồ, chắc hẳn là em trai Trần Cửu Tương đi.

Bất quá bộ dáng của cậu tuy rằng chật vật nhưng kia bốn người cũng tốt không đến bao nhiêu, theo xem đến kết quả bốn đánh một, trình độ bị thương của hai phương thế nhưng không sai biệt lắm, có thể thấy được Trần Cửu Hãn người này kĩ thuật đánh nhau vẫn là cao hơn một bậc.

Trong đó một cái có vẻ hơi cao lớn học sinh kéo lại quần áo, chật vật nói vài câu: “Hừ! Xem ở mặt mũi người đến cứu mày, hôm nay chúng tao tạm thời bỏ qua...... Oa a!”

Trần Cửu Hãn đột nhiên cúi đầu đánh tiếp đi qua, năm người lại lần nữa đánh thành một đoàn.

Thạch Đan Kì nhìn xem cao hứng phấn chấn, chậc chậc lưỡi tiếp tục xem đứng lên. Cô bỗng hiểu được vì sao Trần Cửu Hãn có thể đánh thương đối phương dù một mình, cậu ta đấm đá liều mạng quả thực rất giống trâu bò, mặc kệ đối phương ra cái chiêu gì thức, kệ trên người bản thân trúng bao nhiêu cú đánh , tóm lại cậu ta chính là vùi đầu hướng trên người đối phương đánh qua một trận, dùng hoàn toàn là phương thức không muốn sống!

“Hự!” Một cái tiểu lưu manh bị cậu ta một đấm nện trực tiếp vào trên bụng, cả người mềm nhũn gục thành một đoàn.

Ba người khác thấy vậy trao đổi vài lần, khuôn mặt càng ngày càng trở nên kiêng kị.

Trần Cửu Hãn dừng lại thở phì phò, trong mắt bắn ra ánh sáng như thú hoang hung dữ,chờ đợi thời cơ để vồ đi qua, một ngụm cắn cổ họng kẻ thù. Bốn người sững sờ dừng tại chỗ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bị khí thế của cậu ta dọa sợ, thế nhưng không dám lại vây lên đánh.

Thạch Đan Kì không khỏi cười thầm. Bất luận bốn người này vì cái gì lý do đánh nhau với Trần Cửu Hãn, hiện tại hẳn là thực hối hận đi.

“Tốt lắm, không cần đánh! Trần Cửu Hãn, tao kêu mày không cần lại đánh, có nghe thấy không?” Trần Cửu Tương gấp đến độ liều mình kêu.

“Làm ầm ỹ cái gì !”

Rồi cậu ta đột nhiên ra khỏi cuộc chiến, thẳng tắp hướng phía các cô đi đến.

Thạch Đan Kì bị dọa kinh hách, đi nhanh trốn phía sau Trần Cửu Tương. Trời sập xuống dưới cũng làm cho người cao đứng chắn phía trước mới đúng!

Bốn người kia thấy cậu ta đột nhiên thoát khỏi cuộc chiến, đồng thời biểu tình nhẹ nhõm thở ra.

Trần Cửu Hãn càng chạy càng gần, càng chạy càng gần, đã muốn chạy đến trước mặt chị mình...... Chậm đã! vì sao không có ý dừng lại chứ?

Thạch Đan Kì chân ngắn tránh ở phía sau bạn học, thất kinh.

“Tránh ra!” Trần Cửu Hãn dùng sức đẩy chị mình ra, một cái rẽ ngang biến mất ở đầu ngõ.

“Oa! Oa oa oa!” Cánh tay Trần Cửu Tương ở giữa không trung khua hoảng loạn, “Mau ngã, mau ngã mau ngã!”

Thạch Đan Kì chưa từng có lòng "người khác ngã mình phải đỡ" hay mang tinh thần xả thân vì nghĩa, sự thật cô chính là muốn rời đi khỏi ngay, thật sự! Cố tình Trần Cửu Tương trong lúc nguy cấp kéo lấy cánh tay của cô, “Bạn bạn bạn học, mau đỡ tớ một chút, mau ― “

Ầm vang! Thân hình cao 1m65 này nhất đổ, đè ở trên người gầy yếu 1m55

(LC:*cười cười* ghét của nào t.giả trao của ấy nhé Kì Kì..hô..hô..KK: Cười đã chưa LC *cười nham hiểm* có muốn thử cảm giác của ta không hử.LC *lè lưỡi, xách dép, vèo* ngu gì mà thử, lêu lêu, ta chuồn đây)

“Hô, nguy hiểm thật, may không ngã.” Trần Cửu Tương chống nạng xuống ngồi.

“Cậu không có việc gì tớ có việc...... “ Dưới mông Trần Cửu Tương truyền đến một thanh âm khóc không ra nước mắt.

“A a, bạn học, thật sự là ngượng ngùng, tớ không phải cố ý ngồi ở trên người cậu.”

Ô, sớm biết rằng như vậy chính mình tránh trước là được, học người ta đi nhìn cái gì náo nhiệt đâu? Thạch Đan Kì thật sự là muốn hối hận cũng không kịp.

Chín giờ đêm, gió mát mẻ vô cùng, dưới ánh trăng, một cái xinh đẹp nhỏ bé dáng người đi ở trên đường, đang kiểm tra lại số tiền còn lại trên người.

Bảy, mười, ba mươi, năm mươi...... Lại móc trong túi tiền ở quần đùi ra, lôi ra vài tờ tiền nhăn nhúm, cuối cùng miễn cưỡng đếm được tròn một trăm. Cô thở một hơi dài nhẹ nhõm, đồ dùng cuộc sống cái gì đều có thể bớt, duy chỉ băng vệ sinh là không thể không mua, làm nữ sinh chính là phiền toái nhất điểm ấy.

Cô đem tiền để lại vào trong ví, vừa ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời. Hai cánh tay như được thêm dải lụa phát sáng, ánh lên ánh quang, dưới đôi chân nhỏ đi một đôi màu xanh dép lê, tuổi thanh xuân đẹp nhất chính là ở tuổi này.

Xa xa nhìn thấy cửa hàng tạp hóa, bước đi của cô đột nhiên chậm lại.

Trước cửa cửa hàng tạp hóa, một người tay dài chân dài, đầu đại , nhìn thật quen mắt a......

Quên đi, không cần xen vào việc của người khác! Thạch Đan Kì tâm tư đã quyết, tiếp tục hướng trước cửa hàng tạp hóa đi đến.

Khi đi ngang qua bóng dáng kia, tiếng đẩy cửa “Leng keng” một tiếng tự động mở ra, bước đi của cô dừng một chút, rốt cục vẫn là đi lướt qua.

Đó là...... Trần Cửu Hãn đi? Tuy rằng tại buổi chiều vội vàng xem liếc mắt qua một cái, nhưng cô vẫn nhớ rõ cậu ta có một đầu thật to, nhìn rất buồn cười so với diện mạo. Vì sao cậu ta ngồi xổm một mình trước cửa hàng tạp hóa đâu? Xem một thân chật vật kia, hẳn là từ khi hoàng hôn đánh nhau xong sẽ chưa từng về nhà?

Mặt mũi bầm dập cũng liền thôi, còn mắt lộ ra hung dữ, rõ ràng là muốn đem cửa hàng người ta dọa khách khứa vắng tanh. Cầm lấy chính mình đồ dùng sinh lý, đi đến quầy tính tiền, thu ngân viên tính tiền cho cô, ánh mắt không ngừng trộm ngắm ra qua cửa kính phía ngoài nhìn nam sinh đang ngồi, ánh mắt phiền muộn lo lắng.

Kia cũng không phải em trai cô, làm cho Trần Cửu Tương chính mình suy nghĩ lo lắng đi~ Thạch Đan Kì chủ ý quyết định, cầm lấy đồ dùng để vào trong túi bước đi.

"Trần......, mau chạy nhanh về nhà, đã muốn 9 giờ rưỡi.” Kỳ quái, cô nói với cậu ta làm cái gì?

Trần Cửu Hãn vẫn như cũ vẻ mặt không chút thay đổi, không thèm quan tâm để ý. Cô bĩu môi, quyết định về nhà.

“Bạn học! bạn học bạn học....!” Nhân viên cửa hàng đột nhiên đi ra ngoài, đem cô kéo trở về, đưa vào cửa hàng, một mặt quay đầu nhìn thiếu niên kia, rõ ràng người kia đã từng cùng người khác đánh nhau. “Bạn quen biết nam sinh đang ngồi bên ngoài kia?”

“...... Cũng không tính quen biết, cậu ta là em trai bạn học của mình.” Cô không được tự nhiên nói.

Thêm Bình Luận