Chương 1
“Thẩm Kì Kì, cha con gọi con tối nay về nhà ăn cơm……”
Một giọng nói nữ tính dễ nghe lạnh lùng từ ống nói bên kia thổi tới.
Thẩm Kì Kì sửng sốt, vội vàng lẩm nhẩm lịch làm việc trên bàn, nghĩ cái lý do để có thể không cần về nhà.
Bên kia giống như biết rõ ràng cử động của cô, vẫn tiếng nói lạnh lùng đó: “Dừng lại cho mẹ!”
Ặc, đầu ngón tay cô cứng đờ.
“Mẹ đại nhân cũng đã lên tiếng, con gái nào dám không theo?” Thẩm Kì Kì vội vàng cười cười.
“Hừ.” Mẹ quả quyết treo điện thoại.
Thẩm Kì Kì ủ rũ ngồi phịch lên chỗ ngồi của mình.
“Kì Kì, Kì Kì, không phải sợ! Tớ cùng về ăn cơm với cậu!” Minh Tú ngồi đối diện lập tức ló đầu ra từ màn hình (của máy tính), hai mắt sáng long lanh.
“Tiểu thư Minh Tú, nếu cậu muốn ăn đến vậy, giờ cơm trưa đã đến, mời cậu nhanh đi ăn.” Thẩm Kì Kì lườm cô ấy một cái.
“Ôi, cho người ta tới một lần mở mang tầm mắt đi, có sao đâu……” Minh Tú nói nhỏ ngồi lại chỗ.
“Này! Nhà tớ mở vườn thú chắc?” Thẩm Kì Kì vừa tức giận vừa buồn cười.
“Đi thôi đi thôi, đi ăn cơm.” Minh Tú lấy ví tiền ra, đứng lên đóng màn hình máy tính.
Ánh mắt Kì Kì lướt về phía bản thảo chuyên đề đặc biệt viết được một nửa của mình, nhẹ nhíu hàng lông mày đẹp.
“Cậu đi ăn trước đi! Không cần chờ tớ, tớ còn hai đoạn nữa liền xong, giải quyết nó xong đã hẵng nói.”
“Chịu khó vậy?”
“Cậu dám không chịu khó sao?” Thẩm Kì Kì liếc cô ấy một cái thật sâu.
Minh Tú trong lòng nhất thời bi ai. “Ai! Xem ra tiền đồ của tổ biên tập chúng ta đúng là bấp bênh à! Được rồi, có muốn tớ mua gì mang về cho cậu không? Không cần? Vậy cậu tiếp cố gắng, cơm nước xong tớ sẽ về chiến đấu tiếp.”
Thẩm Kì Kì vẫy tay tiễn bước đồng bọn cách mạng cùng tổ duy nhất.
Vì sao tổ biên tập đang bị bấp bênh?
Tất cả chuyện này, phải bắt đầu nói từ bối cảnh của công ty bọn họ.
“Du Lượng” là một công ty đưa cổ phiếu ra thị trường, vô cùng quy mô, Kì Kì công tác trong đây đã bốn năm. Vừa tốt nghiệp đại học cô liền thi vào được, lúc đầu còn khiến không ít bạn học tốt nghiệp nhưng lại thất nghiệp ghen tỵ.
Bản thân tổng giám đốc công ty bọn họ – Tôn Lượng là con trai hào môn thế gia, cha đẻ của “Tập đoàn tài chính Tôn thị” trong bảng xếp hạng tài phú ở Đài Loan dù không có trong tốp 3, cũng sẽ không rơi ra ngoài tốp 5. Sự tình hỏng ở chỗ, Tôn lão đổng là một phú hào cực kì truyền thống, cũng chính là mọi việc đều coi trong môn đăng hộ đối, nhưng cố tình đứa con thứ Tôn Lượng ông ta yêu thương nhất lại không nghe lời, dám yêu thương đứa con gái của ông chủ một quán ăn nhỏ.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
Vì đứa con dâu “không trèo lên nổi mặt bàn”* con trai muốn kết hôn này, cha con hai người ầm ỹ quyết liệt, cuối cùng Tôn Lượng cũng không nhiều lời, dứt khoát ra ngoài tự lập địa vị, cũng chính là “Tập đoàn Du Lượng” chỗ cô đang làm đây.
*chỉ sự thấp kém, khiến người khác xem thường.
Tôn lão đổng vốn nghĩ rằng, cả đời con an nhàn sung sướиɠ, xuôi gió xuôi nước, sao có thể ăn khổ tự gây dựng sự nghiệp được? Khẳng định không bao lâu liền cùng đường bí lối, trở về cầu xin tha thứ với mình. Lại không nghĩ tới ông chủ của Kì Kì cũng quá không chịu thua kém, cho dù có bị cha chèn ép phía dưới, vẫn khiến các cổ đông tin tưởng hắn, thành lập “Tập đoàn Du Lượng”, thậm chí mười năm gần đây kinh doanh bắt đầu khởi sắc.
Sự việc chuyển biến ở hai năm trước, Tôn lão đổng đột nhiên trúng gió, cứ như vậy ngã xuống.
Mắt thấy mấy cô con gái ở bên người, một đám hoàn khố bại gia*, không đứa nào có chí tiến thủ, mà đứa duy nhất không chịu thua kém kia lại bị chính mình đá ra khỏi cửa. Trước giây phút sinh tử, lão đổng rốt cục giác ngộ, chủ động gọi đứa con rời nhà trở về. Sau một phen nói chuyện, cha con hai bên rốt cục giải hòa.
*đại khái là chỉ biết hưởng thụ, không chịu làm việc
Nếu đã giải hòa, Tôn Lượng đương nhiên phải trở về gánh vác sự nghiệp cha để lại.
Nhưng, hắn trở về Tôn thị, “Du Lượng” một tay mình sáng lập làm sao bây giờ? Tuy rằng trong công ty có một đống quản lý chuyên nghiệp, không cần tổng giám đốc ngày ngày ở công ty trấn giữ, nhưng Tôn lão đổng ở trên giường bệnh lại có tâm tư của riêng mình.
Sự nghiệp bên ngoài của con trai, nói thực ra, vẫn là “Tai họa ngầm” trong lòng ông ta. Một mặt, điều này đại biểu nếu ngày nào đó con trai khó chịu, tùy thời vỗ tay liền có nơi để đi; Mặt khác, “Du Lượng” là phần lãnh thổ ông ta không thể đυ.ng tới, nói cách khác, lão Đổng thật không có cảm giác an toàn.
“Con trai à, ta kéo con trở về, cũng phải trả cho con một người năng lực không thua kém, con nói xem?”
Cuối cùng, lão đổng đưa ra một lời “Đề nghị” rất tốt bụng, đưa ái tướng đương gia của ông ta, Âm Nhạc – Âm đại nhân tới đây thế chỗ.
Vì thế, Âm quản lý cứ như vậy nhập chủ “Du Lượng”, trở thành chủ quản đương gia* của bọn họ.
*đương gia: người có quyền lợi lớn nhất
Về phần vì sao chỉ là “Quản lý” kia?
Đây là kết quả đấu pháp của cha con hai bên.
Kì Kì thật không hiểu nổi đôi cha con này, nếu đã muốn hòa thuận, sao còn muốn làm cái trò bịp bợm anh lừa tôi gạt này, cuối cùng kết luận là: Khả năng kẻ có tiền nào cũng biếи ŧɦái như vậy không biết chừng.
Âm Nhạc này, trước kia là trợ lý lão đổng, sinh viên tài cao tốt nghiệp hệ quản lý thương nghiệp ở Princeton, một bọc kinh nghiệm năng lực, vốn có danh khôn khéo giỏi giang, người như hắn có thể khiến lão đổng trời sinh tính đa nghi tin tưởng đến tột cùng, vị trí “Trợ lý đặc biệt” dưới một người trên vạn người chính là ngồi đã nhiều năm, có thể thấy anh ta không phải là người không có thủ đoạn.
Tổng giám đốc Tôn không phải không tin tưởng năng lực của Âm Nhạc, chỉ là……“Du Lượng” dù sao cũng là địa bàn của mình, cứ như vậy bị cha già chặn ngang một dao tiến vào, đây là đạo lý gì chứ?
Cuối cùng vì không muốn cha già mất mặt, trong lòng lại muốn cho đối phương một lần xuống ngựa ra uy, con đường đánh thắng địch chính là để cho Âm Nhạc đội cái danh hiệu “Quản lý”.
Từ nay về sau, “Du Lượng” xuất hiện một hiện tượng lạ — dưới tổng giám đốc, chỉ có quản lí. Mấy chức vị phó tổng phó đổng phó giám đốc phó trợ lý gì gì đó đều một loạt khuyết thiếu.
Mà các ngành trong công ty bọn họ tuy rằng đều có quản lý, nhưng những quản lý này đều chỉ nghe sự phân công của một quản lý khác, chính là Âm quản lý ngồi trong văn phòng làm việc của tổng giám đốc kia.
Chuyện đầu tiên khi Âm quản lý vào công ty làm, chính là bắt đầu chỉnh đốn vấn đề bè phái càng ngày càng nghiêm trọng.
Vấn đề này, thẳng thắn mà nói lúc trước Tôn Lượng cũng rất đau đầu.
Bởi vì ban đầu hắn có thể đứng dậy, có liên quan đến vài cổ đông ra tay giúp đỡ kịp thời, vì thế trong công ty khó tránh khỏi tam thân lục thích của các cổ đông này được xếp vào.
Ngoại trừ vợ trước, trên thế giới này còn có một loại sinh vật khủng bố khác gọi là “Hoàng thân quốc thích”.
Bạn sai khiến được xem như bạn may mắn, bạn không sai khiến được, người ta cũng không sợ bạn đuổi hắn, một tháng hơn mười vạn tiền lương cứ ngồi không an nhàn mà nhận.
Kì Kì từng cá nhân nghĩ qua, không thể nói trong lòng tổng giám đốc Tôn không sảng khoái, dù sao đám khoai nóng phỏng tay này để một kẻ bên ngoài đến gánh trách nhiệm, so với tự hắn ra mặt vạch trần thì sẽ tốt hơn.
Âm Nhạc là người mới tới, ưu đãi bên kia không nhận, chỉ mình anh ta đứng bên này, vô dục mới bền đúng là có chuyện như vậy.
Vì thế, chuyện liền đi tới sự kiện “Ba tháng quan sát” của bộ phận quan hệ xã hội.
Việc này phải quay lại nửa năm trước để nói.
Thẩm Kì Kì chính là một thành viên trong bộ phận quan hệ xã hội. Chẳng qua cô vừa không biết xã giao, cũng không biết đặt kế hoạch giao tiếp, cô và Minh Tú được xưng là “tổ biên tập” dưới đáy bộ phận quan hệ xã hội, chức vụ chuyên tư văn tự, phàm là ấn phẩm nội bộ của công ty, phát hành ấn phẩm đối ngoại của hội viên, bản thảo quan hệ xã hội, bản thảo tin tức vân vân cùng chuyện có liên quan đến văn tự, từng cái chữ từng con số đều dựa vào cô và Minh Tú mà ra.