Tên Hán Việt: Bất hứa trang quai [ điện cạnh ] Tình trạng bản gốc: Hoàn thành Văn án Tề Đào trước khi tiến vào chiến đội “Hoả Lâm” đã tìm tòi hết thảy thông tin về nam thần của mình. Nam thần có hảo c …
Tên Hán Việt: Bất hứa trang quai [ điện cạnh ]
Tình trạng bản gốc: Hoàn thành
Văn án
Tề Đào trước khi tiến vào chiến đội “Hoả Lâm” đã tìm tòi hết thảy thông tin về nam thần của mình.
Nam thần có hảo cảm với những người chơi găm có kĩ thuật, yên tĩnh, ít nói, ngoan ngoãn một chút.
Tả Đào chỉ đáp ứng được điểm đầu tiên,
Cho nên, đưa ra kết luận,
Muốn theo đuổi nam thần,
Cậu phải giả vờ.
——
Để chiếm được trái tim của nam thần,
Tả Đào mỗi ngày nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng, sợ nhịn không được làm ra chuyện không phù hợp với nhân cách.
Mãi cho đến ngày thi đấu kết thúc,
Duy trì nhân thiết ngoan ngoãn tham gia cuộc họp sau trận đấu, sau khi đồng đội đều rời đi.
Tả Đào rốt cuộc nhịn không được nữa, cậu châm một điếu thuốc, tính đi nhìn ngắm thao tác tuyệt mỹ của nam thần. Cách một màn hình, cậu khinh thường mà nhìn về phía quân đối thủ: “Thứ tôi nói thẳng, những người ngồi trước mặt chồng tôi, đều là con gà (cùi bắp) mà thôi.”
Sau khi nhìn đến nỗi không cầm lòng được nữa, cậu vừa ôm video thi đấu vừa liếʍ màn hình vừa rơi lệ, các loại lời nói thô tục không trải qua suy nghĩ thốt ra:
“Ô ô ô, hôm nay chồng của tôi thiệt lợi hại,”
“Thật muốn hôn hôn chồng một cái.”
“A, chồng ơi, xin chính diện thái dương ——”
Dứt lời, liền tỏ vẻ khoe khoang nhấc đầu, vừa vặn gặp được nam thần đã đi mà quay lại Tống Thời Hàn.
Tả Đào cứng đờ tại chỗ, từ trong miệng sặc ra một vòng khói,
Cậu quay đầu như con rối gỗ, theo bản năng ngoan ngoãn đưa điếu thuốc: “Chồng…… Hút.... Hút thuốc không?”
Như phát hiện ra điều gì thú vị, Tống Thời Hàn dựa vào khung cửa, lông mày hơi nhíu: “Chính diện thái dương là cái gì?”
——
Tống Thời Hàn phát hiện phụ trợ mới của bọn họ có tiểu bí mật, ngay tháng đầu tiên khi cậu tiến đội báo danh.
Trong lời giới thiệu của phụ trợ nhỏ luôn nhấn mạnh mình thực ‘ ngoan ngoãn, an tĩnh lại ít nói ’, mới nói được mấy câu thôi mà mặt đã mặt đỏ như máu.
Nhìn qua đúng là rất ngoan.
Mãi đến một ngày nọ, khi anh lên ban công hút thuốc, liền thấy phụ trợ nhỏ ngoan ngoãn kia, đem mấy người tư sinh tử ngoài căn cứ quăng ngã qua vai, bộ dạng nước chảy mây trôi, vừa thấy chính là vô cùng thành thạo.
Thần sắc trương dương, ánh mắt khinh thường, nói chuyện cũng vô cùng hống hách: “Phi, đồ ngốc.”
Không ngoan một chút nào.
Lại còn rất biết diễn.
Hay