Chương 26

"Lúc trước quên nói cho em biết, Súng Máy thực thích ghép CP. Nếu có cơ hội, hắn sẽ luôn nghĩ ra một số chuyện vô cùng kỳ kỳ quái quái."

"Anh sợ bị hắn phỏng vấn đến vậy cũng do một phần nguyên nhân này."

Phỏng vấn xong, mọi người cùng nhau lên lầu phòng huấn luyện. Tư Tranh nhìn khuôn mặt Tả Đào đỏ đến bốc khói, có chút không đành lòng: "Không sao, hắn cũng chỉ nói mà thôi. Hơn nữa em tốt xấu gì cũng là ghép với đội trưởng, không giống anh, khoảng thời gian trước vẫn luôn cùng Thu tổng buộc chặt với nhau cùng ra mắt."

Tả Đào không nói chuyện, chỉ là cười gượng, cậu vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Tống Thời Hàn.

"Ghép CP với tôi là một chuyện vô cùng mất mặt sao?"

Vương Thu nhướng mày, cố ý từ phía sau ôm lấy eo Tư Tranh, giả giọng thái giám nói: "Ma quỷ, ngươi có ý gì, dù sao chúng ta cũng ở trong rất nhiều tiểu thuyết đam mỹ triền miên lâm li, ngữ khí ghét bỏ như vậy, thực không lễ phép nha ~"

"Buông tay." Như đã thành thói quen, Tư Tranh mặt không chút thay đổi vỗ mạnh vào tay hắn, nói: "Lần trước chị dâu cậu gửi wechat trêu chọc việc này, loại hành vi tiểu tam này của cậu là thực có đạo đức."

Vương Thu: "Sao tôi nhớ rõ là chị dâu của tôi rất thích nam tiểu tam này nhỉ."

Tư Tranh: "Có thể là cảm thấy bộ dạng ngu ngốc này của cậu rất buồn cười."

Tả Đào bị cuộc đối thoại của hai người họ chọc cười, có chút tò mò hỏi: "Anh Tranh có đối tượng rồi ạ?"

Vương Thu cười hắc hắc xấu xa: "Còn không phải sao, chính là cái kiểu thanh mai trúc mã ấy."

"Thiệt hay giả?" Chủ đề thay đổi, Tả Đào thở phào nhẹ nhõm, đồng thời hướng Tư Tranh nói: "Vậy thì cũng quá tuyệt vời rồi."

"Ừ." Nhắc tới việc này, Tư Tranh có chút ngượng ngùng mà cười cười, móc di động giới thiệu với Tả Đào: "Hai người bọn anh là hàng xem, cũng xem như là từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Hai năm trước mới xác định quan hệ, hiện tại nàng còn đang đi học đại học."

Vương Thu ở bên cạnh tiếp lời: "Chị dâu rất ưu tú, chị ấy học luật cứ tiếp tục học mãi lên thạc sĩ và tiến sĩ." Hắn cảm thán: "Lần gặp mặt lúc trước, khi chị ấy liếc mắt nhìn anh, anh liền có loại cảm giác sợ hãi khi bị tri thức chi phối."

Trong hình nền điện thoại di động của Tư Tranh, là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cùng trạc tuổi với hắn, cô mặc tây trang đứng trên bục cao ở toà án, trông rất bá đạo.

Tả Đào thiệt tình tán thưởng: "Chị dâu thật đẹp!"

"Hơn nữa lại là người vô cùng tốt bụng, lần trước còn cho chúng ta rất nhiều đồ ăn." Vương Thu câu: "Nói, khi nào chị dâu lại đến?"

Tư Tranh: "Dạo này cô ấy hơi bận, đợi vòng sơ loại kết thúc tôi sẽ đi tìm cô ấy."

Nói xong, hắn quay đầu nhìn về Tống Thời Hàn ở phía sau bọn họ: Đội trưởng, đến lúc đó tôi có khả năng sẽ xin nghỉ thêm một ngày."

Tống Thời Hàn buông điện thoại di động: "Ừ, có thể."

Vương Thu dường như đã nghĩ ra điều gì đó, và sau khi buông Tư Tranh sau đó có chút tò mò: "Đúng rồi. Nếu tôi nhớ không lầm nói, Súng Máy từng là người theo đuổi số một của đội trưởng, hắn còn lâu lâu lên Weibo biểu đạt tình yêu với đội trưởng, bây giờ sao đột nhiên đổi tính, lại hào phóng trêu chọc Quả Đào như vậy?"

Tống Thời Hàn ghé mắt nhìn Vương Thu một cái, thần sắc lãnh đạm.

Vương Thu lập tức trốn đến phía sau Cat.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa lại quay về cái đề tài này, Tả Đào không dám lên tiếng.

Nếu có thể, cậu quả thực hận không thể trực tiếp nhảy dựng lên nhấn đầu người này xuống gối. Người này quả nhiên cái hay không nói, toàn nói cái dở gì đâu.

"Tôi không nghĩ hắn thực sự thích đội trưởng."

Tư Tranh xoay xoay cổ tay, nói: "Cậu xem Weibo của hắn đi, mỗi ngày đều phải bày tỏ tình cảm với mấy tuyển thủ chuyên nghiệp, chắc chỉ là để mua vui thôi."

Vương Thu chép chép miệng: "Cũng đúng." Hắn hiển nhiên cũng có xem qua cuộc phỏng vấn kia: "Dù sao thì kiểu người đội trưởng yêu thích hoàn toàn trái ngược với hắn, nói nhiều trò chơi cũng đánh đến đồ ăn."

Hắn nói, lại giơ tay khoác lên vai Tả Đào, thuận miệng nói: "So với Quả Đào của chúng ta thì cách xa vạn dặm."

Tuy rằng trong lòng có một tia buồn tủi. Nhưng Tả Đào không dám lại tiếp tục cái đề tài này, vừa định tìm đề tài khác, thì Vương Thu lại trước một bước dừng chân: "A? Sao hôm nay đội số 2 lại tới đây thế?"

Theo ánh mắt của hắn, ở cửa phòng huấn luyện, Khương Minh đang cđang nói chuyện với huấn luyện viên đội thứ hai Chu Xuyên Dật, sắc mặt không tốt lắm, tất cả tuyển thủ đội thứ hai đều đứng ở phía sau cách đó không xa.

Khương Minh cau mày, trong tay cầm một bình giữ nhiệt nước gừng: "Ai, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi. Lựa chọn Pink vào vị trí này, tất nhiên có một phần nguyên nhân là do Tô Bá đề cử. hưng hơn nữa, vẫn là quyết định của ban quản lý sau một loạt các quan sát và phân tích, quyết định đã được nhất trí xác định."

"Không có nhiều khúc mắc như vậy." Khương Minh nhìn Chu Xuyên Dật: "Anh là huấn luyện viên của đội thứ hai, nhất định đã xem qua một số thống kê gần đây của Pink, thực lực của em ấy rốt cuộc có đủ với vị trí này hay không, hẳn trong lòng anh phải rõ chứ?"

"Đại ca, em hiểu, nhưng đám nhỏ này......" Chu Xuyên Dật cũng là vẻ mặt sứt đầu mẻ trán. Kể từ khi xảy ra mâu thuẫn trong toilet, sau khi hắn đón người về, mâu thuẫn liền vẫn luôn không ngừng lại. Trên thực tế, kể từ khi Tả Đào nhảy dù vào bắt đầu, trong lòng bọn họ vẫn nghẹn tức, tới hôm nay đã không cách nào giữ được, liền trực tiếp bạo phát ra.

Mọi người đều là một đám trẻ tuổi còn chưa quá lớn, ai cũng không phục ai, vừa nháo lên liền không dứt.

Khương Minh qnhìn lại năm thành viên cao lớn vạm vỡ của đội thứ hai, xoa xoa trán: "Vậy nói cho tôi biết, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"Bọn họ làm loạn như vậy chẳng qua là vì cho rằng không công bằng mà thôi. Trong giới của chúng ta, từ trước đến nay đều là dùng thực lực giải quyết vấn đề." Hắn nhìn Khương Minh một cái, dùng ngữ khí thăm dò: "Anh Khương, hay là hiện tại cho đám nhỏ solo một trận đi?"

Hắn nói: "Nếu là Pink đủ mạnh, em đảm bảo bọn họ đều sẽ không dám nói gì nữa."

Khương Minh thật sâu mà nhìn Chu Xuyên Dật một cái: "Sớm không nháo muộn không nháo, một hai phải nháo vào lúc này?" Sắc mặt lập tức trở nên khó coi: "Ngày mai chính là trận đấu khởi động, anh muốn người của tôi solo ngay bây giờ?"

Khương Minh: "Không có khả năng. Xem ra trận thi đấu ngày mai, dưới cái nhìn của mấy người đều không phải là chuyện lớn nhỉ?"

Hơn nữa chuyện khiến hắn càng lo lắng hơn chính là hiện tại Tả Đào còn đang sốt, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn để duy trì trạng thái tham gia thi đấu.

Khương Minh và Chu Xuyên Dật là một trước một sau gia nhập Wildfire, cũng coi như có vài phẩn hiểu biết đối với người này, bản lĩnh tuy rằng có một chút, nhưng tiểu tâm tư lại không ít. Hiện tại toàn bộ đội 2 tới phòng huấn luyện, không phục là một phần nguyên nhân, nhưng nếu không có Chu Xuyên Dật ngầm đồng ý, hắn mới không tin.

Khương Minh nhíu mày: "Mau quay về huấn luyện đi, có vấn đề gì thì báo quản lý, lát nữa bọn họ còn huấn luyện đội ngũ, bọn họ thật sự không có thời gian..."

Còn chưa có nói xong, có tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến ——

"Em đánh với bọn họ."

Khương Minh ừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tả Đào, đang đi về phía bên này, anh ta sửng sốt một chút, nhưng sau khi ý thức được Tả Đào nói gì, nội tâm đã có chút phát điên.

Đứa nhỏ hư đốn này, thêm loạn cái gì vậy!

Tả Đào phớt lờ ánh mắt của Khương Minh, ho khan vài tiếng sau, lại bồi thêm một câu: "Huấn luyện viên Khương, em có thể đánh với bọn họ không."

Khương Minh: "Không phải, em......"

Không đợi hắn nói cho hết lời, Tống Thời Hàn đi lên cuối cùng như là đoán được cái gì, anh không lập tức mở miệng, chỉ rũ mắt nhìn thoáng qua Tả Đào đang đứng bên cạnh mình: "Tình huống thân thể cho phép sao?"

Tả Đào gật gật đầu: "Không thành vấn đề."

Tầm mắt lại đánh giá sắc mặt Tả Đào, Tống Thời Hàn mới ' ừ ' một tiếng: "Vậy đánh đi."

Khương Minh: "......" Biểu tình có chút sống không còn gì luyến tiếc.

Kỳ thật Tả Đào biết sớm muộn gì sẽ có một ngày này, cậu vốn định chờ sau khi trận đấu khởi động kết thúc, tình huống có lẽ sẽ tốt hơn một chút. Nhưng bây giờ đã đến tình trạng này rồi, thì không bằng sớm giải quyết vấn đề đi.

Trong thể thao điện tử, đồ ăn là nguyên tội.

Cậu trực tiếp nhìn về phía đám người Tiểu Đinh, ngữ khí bình tĩnh: "Cậu nói, muốn đánh như thế nào?"

Tiểu Đinh sửng sốt, tiến lên một bước, nói: "Liền BO3 đi, ba trận thắng hai."

Tả Đào vừa định đáp không thành vấn đề, ai biết Tống Thời Hàn lại lắc lắc đầu, nói: "Quá chậm, sửa lại quy tắc một chút." Anh nhàn nhạt mở miệng: "BO1, ai lấy máu trước sẽ thắng, được chứ?"

Tiểu Đinh cắn chặt răng: "Được!"

Năm phút sau, hai bên ngồi xuống phòng huấn luyện.

Tả Đào không cảm thấy lo lắng về màn solo này.

Ngược lại, sau khi nhớ tới xung đột giữa mấy người trong toilet, hắn dùng dư quang liếc nhìn Tống Thời Hàn đang khoang tay ở phía sau, cảm thấy đây là cơ hội tốt để bù đắp hình tượng của mình.

Cậu phải nhân cơ hội này để hàn gắn mối quan hệ rạn nứt giữa các đồng đội trong căn cứ, tạo ra một hình ảnh cậu rất hào phóng, ngay cả khi cậu bị bắt nạt, cậu cũng có thể chấp nhận chịu đựng.

A, nghĩ lại thì liền cảm thấy hình tượng ngoan ngoãn hiểu chuyện này của mình thật khiến người khác đau lòng.

Sau khi xác định phương hướng, Tả Đào nhanh chóng suy nghĩ từ ngữ, tự nhận là rất cơ trí mà dùng phương thức hài hước để giảm bớt không khí ——

Cậu nhìn về Tiểu Đinh ngồi ở phía đối diện mình, cong cong đôi mắt, dùng mỉm cười tỏ vẻ hữu hảo: "Anh Đinh, lúc trước anh đã nói nhường em ba phút đầu, giờ còn tính không?"

Khóe miệng Tiểu Đinh giật giật: "..."

Cảm ơn bạn, nắm tay cứng.

Tả Đào không nhìn thấy khuôn mặt vốn đã cứng đờ của hắn, ha ha cười vài tiếng, bỗng nhiên ý thức được trong phòng huấn luyện to như vậy hình như chỉ có mình cậu đang cười.

Vội ngừng ý cười, cậu nhéo mũi: "Hay là thôi đi. Anh đừng lo lắng, em cũng chỉ là nói giỡn mà thôi."

Tiểu Đinh không trả lời những lời này, sau khi đeo tai nghe lên liền dùng sức nói: "Bắt đầu đi."

Trong thế giới trò chơi, để tiết kiệm thời gian, rất nhiều người chơi sẽ lựa chọn dùng một máu để phân định kết quả trong các trận đấu solo, và trận chiến thường có thể kết thúc sau năm phút.

Sau khi hai bên đã xác định được tướng hỗ trợ, trò chơi chính thức bắt đầu.

Từ trong suối đi ra ngoài, Tả Đào giày cũng không đi, trực tiếp mua một tiểu pháp trang.

Mười mấy giây sau, hai người chạm mặt ở trung lộ.

Tả Đào nghĩ là dù sao đó cũng chỉ là một trò chơi, mọi người nên thân thiện hơn.

Vốn dĩ hắn muốn phát triển hòa bình trước, ít nhất phải đợi đến khi điều động được vài binh lính. Ai biết Tiểu Đinh căn bản không có tiếp thu ý tốt của cậu, trực tiếp phát một công kích phổ thông ném lên mặt cậu, tựa hồ phát hiện cậu đang ngây người, lập tức vọt tới, lại một chiêu kỹ năng đánh tới tấp.

Như thể nhìn thấy cảnh Tóc Hồng sắp chết dưới tay mình, Tiểu Đinh nhẹ nhàng thở ra, đáy mắt hiện ra một tia cười hưng phấn.

Tả Đào hơi nhướng mày, không hiểu đứa nhỏ này đang nghĩ gì.

Gần như vài phần mười giây sau khi kỹ năng rơi trúng người, cậu lách người tránh né kỹ năng sát thương, đồng thời quay người đánh trả, trên người cũng rớt mất một ít máu.

Rõ ràng họ đều là những anh hùng hỗ trợ giống nhau, nhưng dưới sự kiểm soát của Tả Đào, lại tàn bạo hơi mấy lần. Sau khi điều khiển kỹ năng tương tự Tiểu Đinh, cậu bước về phía trước để nhận hai đòn tấn công cơ bản, ngay sau đó thiên phú tính toán tổn thương kinh người bắt đầu vận hành ở trong đầu.

Giây tiếp theo, khống chế trên người Tiểu Đinh được giải trừ. Lúc này lượng máu của hắn vẫn nhiều hơn Tả Đào, không chút do dự, lần nữa tiến lên.

Tả Đào không hề né tránh mà di chuyển linh hoạt đến mức dường như cậu có thể đoán trước được mọi đòn tấn công của đối thủ sẽ đáp xuống ở đâu, sau vài đòn tấn công chung, thanh máu của cả hai gần như bằng nhau.

Tiểu Đinh thấy thời cơ không đúng, lập tức quay đầu lại tiến tháp.

Nhưng mà lúc này trên tay Tả Đào hiện lên một tia chớp, ngay sau đó, trực tiếp flash kéo gần khoảng cách, đồng thời duy nhất kỹ năng CD kết thúc, lại không lãng phí nửa giây nào ném ra.

Cuối cùng dẫm lên thi thể của đối phương, Tả Đào tự tin quay đầu lại, âm thanh hệ thống đồng thời vang lên ——

【Frist Blood! 】

Thời gian gϊếŧ người không quá ba mươi giây!

Từ đầu đến cuối, nó trông giống như một cuộc rượt đuổi chó điên.

Cùng lúc đó, Tả Đào theo bản năng ném ra một biểu tượng '? '. Tuy nhiên, ngay khi biểu tượng được gửi đi, cậu có chút hối hận, dù sao thì hành động này ý trào phúng quá nặng.

"A......"

Tả Đào ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc mặt xanh mét của Tiểu Đinh, trấn định giải thích: "Xin lỗi, trượt tay."

Sắc mặt Tiểu Đinh càng trắng hơn.

Vương Thu đưa nắm đấm lên khóe miệng đang không thể kiềm chế hơi cong lên, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy nói với Tư Tranh: "Ui da, thật sự quá thảm."

"Còn đánh sao?"

Sau khi tháo tai nghe ra, Tả Đào lại ho khan vài tiếng, có lẽ là do trời sắp tối, cậu ngẩng đầu lên áp vào trán, cảm giác như mình lại lên cơn sốt..

Tiểu Đinh mím môi, vài giây sau, hắn cúi đầu đứng lên, nắm đấm nắm chặt: "Tôi thua."

Tuy rằng chỉ là một ván, hưng mọi người đều chơi chuyên nghiệp, khoảng cách chênh lệch lẫn nhau chỉ từ trong vài phút kia, cũng đã có thể đã nhìn ra.

Tả Đào hướng hắn cười cười.

"Đến lượt tôi tới."

Nhưng mà Tiểu Đinh vừa mới đứng dậy, một thành viên khác trong đội 2 liền trực tiếp ngồi xuống.

Tả Đào biết hắn, chính là người mắng tàn nhẫn nhất trong toilet lần trước, trước hết chú hắn phát sốt đốt tới vô pháp thượng thi đấu cái kia.

Thực sự là cần phải cho hắn chút color.

Tả Đào vặn bình giữ nhiệt mà Khương Minh đưa, tính toán uống miếng nước gừng để đề cao tinh thần: "Được, vẫn là một máu?"

Lời vừa dứt, một bàn tay khô ráo ấm áp đột nhiên đặt lên vai cậu.

Động tác trên tay Tả Đào dừng một chút, vô thức ngẩng đầu lên.

"Em ấy là phụ trợ, cậu đánh vị trí gì?"

Tống Thời Hàn thanh âm đều đều, lúc nhìn đối phương, đôi lông mày thật dài hơi cau lại..

Bản Tấc ngẩn người: "AD."

"Ừ."

Tống Thời Hàn lên tiếng, đồng thời khom lưng nắm lấy con chuột trên tay Tả Đào: "Tôi cũng là AD, tôi và cậu solo."