Chương 137: Phiên ngoại 9: Nếu được lớn lên cùng Tả Đào 3

"Rất yêu rất thương em ấy"

- ---------------------------

Sau khi lên lớp 12, bài tập của Tống Thời Hàn càng ngày càng nặng. Tránh quấy rầy Tống Thời Hàn học tập, Tả Đào bắt đầu học tự lực cánh sinh, cũng không giống trước kia cả ngày dính lấy Tống Thời Hàn gọi anh ơi ngắn, anh ơi dài.

Vạn Thu Huyền và Tô Nguyệt Đào đều là những người phụ nữ có định hướng nghề nghiệp, đặc biệt là người sau, sau khi kết thúc đoạn hôn nhân không mấy hạnh phúc, cả người càng ngày càng tự tin hơn. Hai người hợp lại, họ đã thuê một căn hộ nhỏ gần trường cho Tả Đào và Tống Thời Hàn cùng ở, thuận tiện cho việc đi lại và về nhà, hai đứa trẻ chăm sóc lẫn nhau điều này cũng khiến họ yên tâm hơn.

Tả Đào mỗi ngày tan giờ học sẽ gửi tin tức sang cho Tống Thời Hàn, về đến nhà cũng sẽ đúng lúc báo cáo.

Ngày tháng trôi qua thật nhanh, sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Tống Thời Hàn đã thành công thi đỗ vào một trường đại học TOP 1 trong nước ở thành phố lân cận.

Tả Đào vừa vui thay Tống Thời Hàn, vừa rất mâu thuẫn vì không nỡ để Tống Thời Hàn rời đi.

Cậu biết điều này có nghĩa là gì.

Cậu không có cách nào lại cùng Tống Thời Hàn ngày ngày gặp mặt.

Gần mười năm, cậu và Tống Thời Hàn gần như ăn, mặc, ngủ cùng nhau. Vương Thu tỏ vẻ rất hiểu loại suy nghĩ này của cậu, còn đưa ra một ví dụ không phù hợp chút nào. Hắn cho rằng đây là chuyện thường tình, vì bởi cho sù là nuôi một con chó..., một thời gian lâu như vậy cũng sẽ thành lập nên một mối tình cảm không cách nào dứt bỏ.

Tả Đào cho hắn một quả đấm coi như đáp lại.

Tóm lại.

Có lẽ là thời kỳ trưởng thành cho phép, Tả Đào ban đầu sa sút một đoạn thời gian rất dài. Cậu lần đầu tiên có loại ý nghĩ không muốn lớn lên, bởi trong suy nghĩ của cậu, lớn lên thật giống như sẽ sinh ra chia cách.

Nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác. Thuận theo thời gian, những đứa trẻ phải lớn lên là thuận theo quy tắc, cho dù là ai cũng không cách nào thay đổi. Chỉ có thể nhìn thời gian lặng lẽ trôi qua, người bên cạnh đến rồi đi, dù ai cũng không cách nào quy định một ai đó phải sống chung cả đời với mình, những suy nghĩ khi còn bé quả nhiên vẫn còn quá trẻ con và buồn cười.

Tả Đào lần đầu tiên suy nghĩ cẩn thận chuyện này, giống như là một ngụm ăn hết cả quả mơ xanh.

Khiến cho cậu chua xót hết cả mùa hè.

- -

Cho đến một ngày nào đó, Tả Đào mới cảm giác suy nghĩ của mình lúc ấy hình như có chút vấn đề.

Trưởng thành có lẽ không liên quan nhiều đến sự chia ly như cậu nghĩ.

Thoáng một cái mấy năm trôi qua, hôm nay đến lượt cậu kết thúc kỳ thi tốt nghiệp trung học, cậu tự nhận là đã thành người lớn, lẽ ra có quyền quản lý thời gian giải trí của bản thân, nhưng Tống Thời Hàn vẫn kiên trì gọi điện video cho cậu vào lúc mười giờ tối hàng ngày để kiểm tra.

KTV khổng lồ tràn ngập tiếng kêu ma quái và tiếng hú với nhiều tông màu khác nhau.

Tả Đào ngồi trên ghế sofa trong góc phòng riêng, nhìn xuống ID người gọi trên màn hình điện thoại rồi lâm vào trầm mặc thật lâu.

Cat ngồi bên trái Tả Đào chơi điện thoại, thấy thế liếc màn hình máy cậu một cái: "Là anh cậu gọi tới, sao không tiếp máy?"

Tả Đào lúc này mới lấy lại tinh thần, có chút không được tự nhiên nói: "Anh ấy nhất định là thúc dục tớ về nhà."

"Hay là chút nữa rồi nhận."

Cat nhàn nhạt nói: "Cậu nếu mà không nhận máy......, anh ấy khẳng định sẽ lo lắng hơn."

Tả Đào á một tiếng, nắm chặt điện thoại di động: "Cũng đúng, vậy tớ ra ngoài nhận điện thoại."

Cat gật đầu, nói: "Đi đi."

Tả Đào dĩ nhiên không phải bởi vì sợ Tống Thời Hàn thúc dục cậu trở về mới chậm chạp không nhận điện thoại. Dù sao bây giờ Tống Thời Hàn cũng không ở Phong thị, dù thúc dục thế nào cũng chỉ có thể nói một chút, không thể nào thật sự tự mình tới bắt cậu về nhà.

Cậu chẳng qua là......

Chắc lúc này anh vừa mới tắm xong đi ra. Sau khi điện thoại được tiếp nhận, Tả Đào nhìn thấy trên cổ Tống Thời Hàn còn treo một chiếc khăn khô, đầu tóc còn chưa kịp lau, trên người mặc một bộ đồ ngủ màu xám tro mà lần trước trở về nhà cậu mua cho anh.

"Ở KTV?"

Tống Thời Hàn nhìn thoáng qua bồi cảnh sau lưng Tả Đào, nhưng hắn cũng không thuyết giảng như thường lệ, chỉ nói: "Buổi tối về sớm một chút."

Tả đào "Dạ" một tiếng, nhìn bầu trời nhìn đất, chính là không nhìn Tống Thời Hàn trong màn hình.

Không lâu sau, Tống Thời Hàn có lẽ đã nhận ra sự bất thường của Tả Đào, anh hơi cau mày hỏi: "Em làm sao vậy?"

"Không có làm sao ạ." Tả Đào ra vẻ thoải mái mà cười một tiếng, sau đó gãi gãi mái tóc hồng xám mới nhuộm. Rốt cục, cậu nhịn không được nữa thông qua màn hình ngênh đón ánh mắt của Tống Thời Hàn, chậm rãi nói: "Anh, anh còn có việc ư, nếu không thì em đi vào trước nha?"

Cậu vừa nói, tầm mắt lơ đãng liếc đôi môi của Tống Thời Hàn một cái.

Thật sự giống như trong giấc mơ.

Hoàn cảnh trong KTV như cất giấu chút ám muội nào đó.

Tả Đào nghĩ, nếu không những thứ kỳ kỳ quái quái trong mơ kia, sẽ không quay lại trong đầu cậu chỉ vì giọng nói của Tống Thời Hàn, giống như là một bộ phim cứ chiếu đi chiếu lại trong đầu cậu.

Tống Thời Hàn không nói chuyện, chẳng qua là như có điều suy nghĩ nhìn cậu.

Bị nhìn như vậy, trong lòng đột nhiên hiện lên một tia lo lắng, Tả Đào trong lòng thầm mắng: "Chết tiệt", ánh mắt lại bắt đầu né tránh.

"Tả Đào."

Tống Thời Hàn lẳng lặng nhìn Tả Đào, rốt cục nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của cậu, mở miệng nói: "Có phải em uống rượu đúng không?"

Sự căng thẳng ngưng tụ đột nhiên tiêu tan, Tả Đào theo bản năng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng trước khi cậu kịp trả lời, một giọng nói khác vang lên từ điện thoại.

"Ây da, hôm nay em trai uống rượu sao?" Mặt Tư Tranh đột nhiên chen vào trong màn hình, đầu tiên là cười chào hỏi với Tả Đào một tiếng, mới nói với Tống Thời Hàn: "Em trai cũng đã lớn rồi, uống có chút rượu thì đã sao. Cậu nghiêm túc như vậy làm gì?"

Tống Thời Hàn có chút không vui nhìn bạn cùng phòng của mình. Không có để ý đến hắn, mà mang theo tai nghe đứng dậy đi ra sân thượng.

"Không phải không cho em uống rượu."

Nghĩ đến bộ dạng vừa khẩn trương vừa đáng thương vừa rồi của Tả Đào, Tống Thơig Hàn bỗng nhiên lại cảm thấy có chút buồn cười, nói: "Chẳng qua là em còn nhỏ, cho nên uống ít rượu thôi, đợi lát nữa thoief gian cũng gần gần rồi thì nên trở về nhà......"

"Em không nhỏ."

Rõ ràng những gì Tống Thời Hàn nói đều có lý, nhưng Tả Đào không biết thần kinh nào trong mình đã bị kí©h thí©ɧ, chỉ biết rằng lúc cậu phản ứng lại thì đã quá muộn để rút lại những gì mình vừa nói.

"Anh, anh thật sự không cần suốt ngày ngó chừng em vậy đâu. Anh cũng cần có cuộc sống của riêng anh, em cũng có cuộc sống của riêng em, anh suốt ngày đặt tâm tư lên người em, chẳng lẽ không cảm thấy sẽ rất mệt sao?"

Tống Thời Hàn dựa vào lan can, khi nghe thấy lời sau của Tả Đào, nụ cười trên mặt dần dần tiêu tán.

Tuy rằng hai nơi tách biệt rõ ràng, nhưng bầu không khí xung quanh hai người lại có một sự im lặng chết chóc giống nhau.

Về phần Tả Đào, thật ra sau khi nói xong câu ấy, cậu lại bắt đầu hối hận.

Cậu nắm thật chặt điện thoại, cảm giác mình thật sự đáng chết, anh cậu rõ ràng đối xử tốt với cậu như vậy, nhưng cậu thì lại có thể nói ra những lời như thế, quả thực không khác gì một con bạch nhãn lang.

Bất quá như vậy cũng tốt.

Nếu như lúc này Tống Thời Hàn bắt đầu thất vọng với cậu..., ít nhất họ sẽ không có kết cục tệ hơn thế này, không chừng sau này các ngàu lễ tết khi gặp nhau, còn có thể có chút thể diện.

Trong khung cảnh ồn ào khi hồi tưởng về quá khứ.

Tả Đào phát hiện mình có loại tình cảm khác đối với Tống Thời Hàn, có lẽ là từ lớp 10 năm ấy. Thậm chí, nếu như không phải là Vương Thu thỉnh thoảng chơi đùa cười nói cậu quá lệ thuộc vào Tống Thời Hàn, thì có lẽ cậu cũng không ý thức được cái vấn đề này.

Song có lẽ tình cảm ấy vẫn còn quá mông lung, cậu chẳng qua là mơ hồ ý thức được cảm giác của mình đối với Tống Thời Hàn rất kỳ quái, nhưng lại không hiểu sâu hơn. Anh chỉ làm theo bản năng của mình và tiếp cận Tống Thời Hàn.

Cho đến một buổi tối, cậu ở trong mơ nhìn thấy mình và Tống Thời Hàn hôn nhau.

Sau khi tỉnh lại Tả Đào vừa hoảng loạn, vừa không nhịn được trầm luân vào vũ trụ màu hồng ấy.

Thiếu niên cứ như vậy bị bao vây trong mộng đẹp đâyc cấm kỵ, không cách nào tự kềm chế.

Khi tình yêu mịt mờ điên cuồng sinh trưởng, giống như cảnh trong mơ bất đầu xuất hiện thường xuyên. Dần dần, trong tiềm thức, dường như anh đã không còn hài lòng với nụ hôn nữa, bắt đầu muốn đυ.ng chạm vào cơ thể Tống Thời Hàn.

Sau đêm đó, Tả Đào biết rằng mình đã hoàn toàn xong đời.

Cậu muốn hoàn toàn chiếm hữu Tống Thời Hàn, cũng muốn triệt triệt để để bị Tống Thời Hàn chiếm hữu.

Nhưng giấc mơ dù sao cũng chỉ là giấc mơ, giống như vầng trăng trong gương, nó chỉ là ảo ảnh cô đọng bởi lòng tham trong lòng, một tình yêu chập chờn với đom đóm.

Tống Thời Hàn chẳng qua là anh trai của cậu, sẽ không trở thành bạn trai của cậu.

Giống như lúc còn nhỏ cậu hỏi Tống Thời Hàn cái gì là cô dâu nhỏ, Tống Thời Hàn nói anh sẽ không làm chồng của cậu.

Tả Đào buông thỏng đầu, cảm giác mình buồn cười muốn chết.

"Không mệt."

Khi giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, trong thoáng chốc, Tả Đào cảm thấy Tống Thời Hàn giờ phút này đang ở bên cạnh mình.

Cậu kinh ngạc ngẩng mặt lên, nhìn về phía Tống Thời Hàn trong màn hình.

"Tả Đào, anh sẽ không cảm thấy mệt." Tống Thời Hàn cũng không có tức giận, cũng không có vì thế cảm thấy thất vọng, vẻ mặt anh vẫn vô cùng bình tĩnh, giống như trước đây, vô điều kiện dung túng Tả Đào tính tình khó chiều.

Anh trầm mặc một hồi, lại nói: "Nhưng là Tả Đào. Nếu như em cảm thấy anh vượt biên giới......, về sau anh sẽ không hề tham dự nhân sinh của em nữa."

Tả Đào mấp máy môi: "Em......"

Cảm xúc không thể tách rời lại bắt đầu điên cuồng lên men vì say.

Tả Đào không trả lời Tống Thời Hàn. Không thể nói nguyên do, câuh bỗng nhiên sinh ra một chút may mắn trong lòng, cậu cố nén cỗ bất an khổng lồ trong lòng, rốt cục đưa ra quyết định.

Sau đó rất thấp rất thấp giọng nói: "Anh, em không thích nữ sinh."

Cứ như vậy đi.

Bất kể Tống Thời Hàn nghĩ như thế nào, Tả đào nghĩ chính là cứ như vậy một lần, cậu cũng chỉ nói như vậy một lần.

Tống Thời Hàn mắng cậu cũng được, để cho cậu cút cũng được.

Tống Thời Hàn tựa hồ sửng sốt một lát, trầm giọng hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Em......"

Tim gần như nhảy ra khỏi cổ họng, Tả Đào cắn mạnh môi dưới, nhìn Tống Thời Hàn, hỏi từng chữ: "Anh ơi, cho dù như vậy đi nữa, anh cũng không cảm thấy mệt sao?"

Tống Thời Hàn cũng nhìn cậu: "Không mệt."

Vận may càng ngày càng tệ, khi cậu lần nữa lên tiếng, Tả Đào thậm chí còn không nhận ra rằng giọng nói của mình đang có chút run rẩy, hắn tiếp tục hỏi lại, kèm theo ẩn ý: "Cái đó, có thể sau này em sẽ tìm bạn trai."

Lại trầm mặc một.

"Không thể."

Từ lúc nói chuyện với nhau đến bây giờ, Tống Thời Hàn rốt cục nhăn mày. Vừa nói, anh vừa liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, lại nói: "Chủ nhật anh sẽ về Phong thị, chúng ta trở lại rồi hãy nói."

Tả Đào: "Nhưng là......"

Tống Thời Hàn sắc mặt khó coi: "Không có nhưng là."

"Tại sao?"

Tả Đào nghịch phản hỏi một câu: "Em đã trưởng thành, tại sao không thể yêu thương."

Tống Thời Hàn không trả lời Tả Đào tại sao, ánh mắt anh tối sầm, nặng trĩu nói: “Tả Đào, em dám tự mình ra ngoài tìm nam nhân thử xem.”

Cuộc gọi video kết thúc tại đây.

Tả Đào không rõ tại sao lúc mình công khai Tống Thời Hàn không hề tức giận chút nào, nhưng khi nhắc đến việc ra ngoài tìm bạn trai, giọng điệu lại trở nên nghiêm khắc như vậy.

Còn có, rốt cuộc Tống Thời Hàn có nghe ra ẩn áy trong lời nói của cậu không?

Anh có biết...... Tâm ý của cậu không.

Bên kia.

Tống Thời Hàn mở cửa ban công bước vào phòng ngủ, Tư Tranh liền bị vẻ mặt lạnh lùng như băng làm cho giật mình. Đồng thời lại có chút âm thầm bội phục Tả Đào, trong bốn năm đại học này, trong mắt người bên ngoài, Tống Thời Hàn là đóa hoa cao lãnh trên núi tuyết cao, giống như một vị tiên không có cảm xúc của con người.

Nhưng chỉ có một người, mỗi lần tâm tình Tống Thời Hàn dao động thì Tả Đào đều không thoát khỏi quan hệ.

Lần đầu tiên gặp phải chuyện này, hắn ban đầu còn tưởng rằng Tả Đào là bạn trai nhỏ của Tống Thời Hàn.

Dù sao hắn sống nhiều năm như vậy, trừ Tống Thời Hàn ra, hắn chưa từng thấy ai quan tâm nhiều đến một người anh em không cùng huyết thống như vậy. Bốn năm đại học cứ vậy giữ thân như ngọc, mỗi khi có thời gian rảnh rỗi đều dành hết thời gian cho đứa em này.

"Lại làm sao vậy?" Tư Tranh hóng chuyện hỏi một câu: "Không phải là uống chút rượu sao, sao lại tức giận rồi?"

Tư Tranh từ trong tủ lạnh nhỏ lấy một chai bia ném cho Tống Thời Hàn, sau đó ngồi xuống ghế: "Tớ nói này uống có chút rượu thì có sao đâu. Tớ cũng uống đây này, tớ nói không hề khoa trương đâu, từ lúc tớ học lớp 10 đã ngày ngày chạy về nhà cụng ly với ba."

"Không liên quan gì đến việc uống rượu." Tống Thời Hàn vẫn cau mày lại, anh nhớ lại chuyện Tả Đào vừa nói cùng anh, lúc nói không dám nhìn thẳng mặt, muốn nói lại thôi.

Tư Tranh: "Vậy thì vì cái gì?" Hắn thuận miệng nói một câu: "Yêu sớm."

Tống Thời Hàn không nói chuyện, mà là quay đầu lại nhìn về phía hắn.

Tư Tranh chớp mắt.

"Trời đất, thật sự là yêu sớm?" Tư Tranh không nghĩ một câu đã đoán trúng, thử nghĩ lại lại cảm thấy kỳ quái: "Nhưng nói lại, không phải em cậu trưởng thành rồi sao, hơn nữa cũng đã thi xong, coi như em ấy yêu đương cũng không sao mà?"

Tống Thời Hàn dĩ nhiên biết không có vấn đề, nhưng.

"Tớ nói này, cậu chỉ là quá chiếm giữ em trai. Tớ biết cậu lo lắng cho em ấy, nhưng em ấy cũng mười tám tuổi rồi." Tư Tranh nói: "Nói thật, nếu như không phải biết quan hệ thực sự của hai người, tớ mấy lần còn tưởng hai người là người yêu."

Tư Tranh: "Tớ đối với bạn gái, cũng không để ý nhiều như cậu để ý tới bé Đào đâu."

Tống Thời Hàn lạnh lùng nhìn qua: "Vậy thì cậu nên suy ngẫm lại đi."

Tư Tranh cười mắng một tiếng.

Ký túc xá nam từ trước đến giờ có lời thô tục nào không dám nói, hắn cười xong một tiếng lại uống một hớp rượu, cười tinh nghịch một cái: "Nhưng mà nói lại. Anh em, hai người dù sao cũng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Nhiều năm như vậy, cậu sẽ không đối với em ấy có tình cảm nào khác ngoài anh trai sao?"

Đương nhiên là có.

Chính là bởi vì có, năm Tả Đào vào lớp 10, ngay kỳ nghỉ hè đầu tiên anh đã kê một chiếc giường đơn.

Chính là bởi vì có, khi Tả Đào chất vấn hỏi anh có mệt không, anh mới nói câu từ nay về sau không tham dự vào cuộc đời em ấy nữa.

Chính là bởi vì có, anh mới sẽ thật cẩn thận, sợ mình hù chạy mất đứa trẻ ngay đầu tim anh.

Cũng chính bởi vì có, mới có thể ngay lúc cậu nói cho anh biết không thích nữ sinh, trong lòng lại hiện ra một chút vui sướиɠ ác liệt, phần ác liệt này chính là sự thúc đẩy anh khi nghe thấy Tả Đào muốn tìm bạn trai, sinh ra ý nghĩ càng thêm ác liệt.

Chờ Tư Tranh rời đi, Tống Thời Hàn nhìn thoáng qua điện thoại đặt bàn.

Sau vài giây im lặng, anh mở hộp trò chuyện trên cùng của WeChat.

【 Tả Đào, nếu em muốn tìm bạn trai thì không bằng tìm anh, ít nhất chúng ta danh chánh ngôn thuận. 】

- -

"Cho nên, rốt cuộc là anh thích em từ lúc nào?"

Ngày 14 tháng 1 năm sau là ngày lễ tình nhân đầu tiên Tả Đào và Tống Thời Hàn ở bên nhau. Tiết trời đang âm độ, ngoài cửa sổ tuyết vẫn đang rơi, Tả Đào đang cầm một tách trà gừng mà Tống Thời Hàn vừa pha cho cậu, không biết đã bao nhiêu lần hỏi cùng một câu hỏi.

Cho đến ngày nay, khi Tả Đào nhớ lại cảnh hai người ở bên nhau, vẫn cảm thấy như một giấc mơ đẹp.

Cậu cũng biết ơn vì quyết định táo bạo của mình.

Mọi việc tiến triển một cách tự nhiên.

Từ rất nhiều rất nhiều năm trước chính từ cái ngày trời đổ mưa ấy, lần đầu tiên cậu gặp Tống Thời Hàn ngồi ở trong xe, một cuộc gặp gỡ định mệnh cứ như vậy xảy ra.

Bọn họ cùng nhau sống chung, lại cùng nhau lớn lên.

Sau đó cùng tốt nghiệp ở một trường, quanh đi quẩn lại, bây giờ lại sống ở cùng một thành phố.

Tình yêu giữa họ dường như không gặp quá nhiều trắc trở, thậm chí bố mẹ của nhau cũng rất nhanh cởi mở tiếp nhận. Bọn họ cứ tự nhiên dắt tay nhau đi khắp thế gian, tự nhiên hôn môi say đắm, cũng rất tự nhiên cùng nhau hưởng thụ từng cái ngày nghỉ.

Tả Đào thường xuyên nghĩ, ở trên thế giới này, có thể rất khó tìm được ai hạnh phúc hơn bản thân cậu.

"Uống xong phải đi tắm nước nóng."

Tống Thời Hàn xoa nhẹ đầu Tả Đào, lại tăng nhiệt độ phòng lên một chút, có chút bất đắc dĩ nói: "Lần sau ra ngoài nhớ mặc thêm quần áo."

Tả Đào gật đầu: "Biết rồi biết rồi." Cậu uống từng ngụm trà gừng xong, lại cởϊ áσ len trắng trên người ra: "Mới có xíu thôi mà, anh không biết người tuổi trẻ chúng em chính là kháng lạnh sao."

Vừa dứt lời, cậu đã hắt hơi một cái.

Sau khi anh tắm xong, Tống Thời Hàn dùng nhiệt kế đo trán để đo nhiệt độ cho cậu.

37. 1°

Thuộc về phạm vi sốt nhẹ.

Tống Thời Hàn kéo chặt quần áo cậu lại, vui vẻ nói: “Ừm, sở trường của người trẻ là kháng lạnh.”

Tả Đào: "......"

"Lần này là chuyện ngoài ý muốn, ngủ một giấc tỉnh lại là khỏi, cũng không cần uống thuốc." Tả Đào dựa cả người vào Tống Thời Hàn, hạ bút thành văn làm nũng: "Giúp em sấy tóc."

Tống Thời Hàn đáp ứng cậu.

Chẳng qua là giúp Tả Đào sấy được nửa chừng có lẽ là không thể nhịn được nữa, dùng cánh tay còn lại cản cánh tay Tả Đào đang sờ loạn trên bụng anh, nói: "Đừng sờ loạn."

"Anh là bạn trai em, em sờ chút thì có sao?" Dứt lời, Tả Đào còn rất hâm mộ cảm thán một tiếng: "Thân hình của anh có tốt hơn không? Lát nữa anh cởϊ qυầи áo ra cho em xem."

Tống Thời Hàn không nói chuyện, vỗ nhẹ vào mu bàn tay cậu.

Sấy tóc cho Tả Đào xong, Tống Thời Hàn lại bước vào phòng tắm, lúc đi chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo. Tả đào vì vậy mở rộng tầm mắt, hết sức vui vẻ nằm lỳ ở trên giường thưởng thức vóc người anh trai cậu.

"Được rồi, đi ngủ sớm một chút." Tống Thời Hàn tắt đèn trong phòng đi, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ, sau đó vén một bên góc chăn lên, nằm xuống bên trái Tả Đào.

Trong không khí ngày lễ tình nhân, Tả Đào nghiêng thân, lại làm một quyết định to gan trong đời.

Anh nhẹ nhàng kéo góc áo của Tống Thời Hàn: "Anh."

"Ừ." Tống Thời Hàn ở trong bóng tối đáp lại cậu: "Làm sao?"

Do dự một chút, Tả Đào liếʍ liếʍ đôi môi: "Ưm nghe nói, người bị sốt thì nhiệt độ cơ thể cao hơn, ừm..." Nói đến đây, hắn lại chuyển hướng về phía Tống Thời Hàn: "Muốn không?"

Hai chữ này nói rất nhanh, chỉ còn dư lại tiếng nhịp tim đập như trống bỏi.

Tống Thời Hàn lúc này còn có thể lãnh tĩnh nhắc nhở cạu: "Em đang bị sốt."

"Em biết, nhưng hẳn là không có vấn đề gì." Tả Đào nói: "Hơn nữa em vừa nới nói, người nóng rần lên...... Ừ, anh muốn thử một chút không?"

Tống Thời Hàn trầm mặc thật lâu sau, trong thanh âm nhiều thêm chút nhẫn nhịn: "Tả Đào, em biết em đang nói cái gì không?"

"Em dĩ nhiên biết."

Thấy Tống Thời Hàn hình như cũng không có ý cự tuyệt, Tả Đào đạte bàn tay lên bụng anh, vừa lặng yên không một tiếng động dò xét xuống dưới thêm một chút.

Cũng không chờ Tống Thời Hàn phản ứng, cậu giống như là bị nóng, muốn thu tay về.

Tống Thời Hàn đưa đích tay ấn tay cậu trở về.

"Em......"

Tả Đào có chút khẩn trương.

Tống Thời Hàn cúi người, có chút buồn cười nhìn: "Còn muốn làm không?"

Tả Đào không nói chuyện, chẳng qua là khẽ nâng cổ lên hôn môi Tống Thời Hàn.

Cậu dùng hành động đáp lại vấn đề của Tống Thời Hàn.

Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, nhưng nhiệt độ bên trong đang dần tăng lên.

Bản thân Tống Thời Hàn cũng không biết chính xác mình yêu Tả Đào từ khi nào, có thể là vào một buổi chiều buồn ngủ, hoặc có lẽ là một buổi tối đã lâu họ không gặp nhau, anh nhìn đứa nhỏ mới hoàn thành lễ thành niên xong, liền hoan hoan hỉ hỉ chạy tới bên mình.

Tại thời điểm này nó đã nằm ngoài tầm kiểm soát.

Tống Thời Hàn xoay người đè lên Tả Đào, làm nụ hôn từ từ sâu hơn.

Mà bây giờ,

Tiểu thanh mai cùa anh rốt cục trưởng thành.

- ----

Nếu như chúng ta gặp nhau từ nhiều năm trước.

Anh muốn cùng Tả Đào lớn lên.

Hơn nữa, sẽ rất yêu rất thương em ấy!

❤❤❤❤

Có lẽ phiên ngoại này như để bù đắp cho một tuổi thơ không trọn vẹn của Tả Đào. Ở thế giới này tuy em vẫn không có một gia đình trọn vẹn, nhưng em có anh muốn lớn lên cùng em để được chăm sóc yêu thương em, để em có thể được làm chính bản thân mình, có thể làm một Hỗn Thế Ma Vương được mọi người yêu chiều. Kết thúc nhanh cho một cuộc tình chóng vánh đã đến lúc chúng ta phải chia tay nhau.

Đến đây là thật sự hết rồi, hẹn mọi người cùng gặp lại nhau với bé mèo size nhỏ + bé thao thiết size to trong năm 2024 nha. K biết truyện mới có hay k nhưng mà có bé mèo dễ thương mong mọi người ủng hộ.