Chương 45

Băng Hoàng ôm Lãnh Sương Chi Kiếm cùng đồng đội làm nổ tung trụ của FG, tiếng la hét của khán giả gần như làm đảo lộn toàn trường, tất cả các máy quay đều cùng lúc quay về phía Wildfire.

Sau khi Vương Thu giành được cú pentakill từ Tống Thời Hàn, liền không ngừng la hét, rồi luôn lôi kéo những người gần mình nhất là Tư Tranh và Cat thảo luận một đợt vừa rồi, sự phấn khích trên khuôn mặt hắn được kéo căng đến cực điểm.

Tương tự, tâm tình của Tả Đào cũng thật lâu không cách nào bình tĩnh, đồng thời đột nhiên thả lỏng, thì từ chỗ dạ dày truyền đến một chút đau đớn nhàn nhạt, cậu không dấu vết mà ấn nhẹ một cái, rồi đi theo mọi người cùng nhau đứng lên.

"Đánh không tồi." Tống Thời Hàn tháo tai nghe xuống, khóe môi hiếm khi cười cũng cong lên, giống như còn muốn nói gì, nhưng lại chú ý tới động tác của Tả Đào, giữa mày nhíu lại: "Dạ dày không thoải mái?"

Tả Đào theo bản năng mà lắc đầu, biểu cảm giữa lông mày vẫn còn hơi sững sờ: "Không sao ạ."

Nghe vậy, người dẫn chương trình ở bên kia thúc giục lên sân khấu, Tống Thời Hàn cũng không lại hỏi nhiều, mang theo mọi người cùng nhau lên đài.

Mà tại khu bình luân trên phòng phát sóng trực tiếp, giờ phút này cũng đang điên cuồng thảo luận ——

【 a a a a a!!! 】

【 Mẹ ơi mẹ ơi, tôi không được, quá soái tôi phải bị bọn họ soái đến phát khóc. 】

【 ha ha ha ha ha, bổn fans Wildfire, cái vị lúc trước nói sẽ có kỳ tích xảy ra đâu rồi? Chỉ cần hỏi bạn có ngầu hay không?! 】

【 Ngầu chết tôi. Tôi tới, nghe tôi hát đây —— Cơn bão mới đã xuất hiện, làm sao có thể đứng yên, vượt qua không gian và thời gian, dốc hết sức mình, tôi sẽ tới bên cạnh bạn...】(Trích từ lời Bài hát: Kỳ Tích Lần Nữa Xuất Hiện《奇迹再现》)

【 Câu của lầu trên phát ra thanh âm? 】

【 Đủ rồi đủ rồi, không cần hát, câu nói của bạn trực tiếp khiến tôi thay thế vào hình ảnh Pink vừa vượt qua đám lính và lao về phía Fire. Tôi sẽ về nhà để chỉnh sửa video, nó thật lãng mạn ô ô ô. 】

【Tôi cũng vậy, trước kia tôi còn không quá để ý tới Băng Hoàng và Hư Vô, nhưng mà bầu không khí hôm nay trực tiếp kéo cảm giác lên cao ô ô ô!! 】

Khương Minh cười đến sắp rách cả miệng, mang theo đội viên nhà mình lên đài bắt tay với đội viên của FG, sau đó đi đến trước mặt Tô Nguyệt Yểu, vươn tay phải: "Bạn già, cảm ơn."

Tô Nguyệt Yểu cười mắng một tiếng, liếc nhìn Tả Đào được mấy người Wildfire bảo vệ ở giữa, hướng Khương Minh gật gật đầu, cười không để bụng: "Ừ ừ, vận khí của mấy người cũng không tệ lắm."

"Cái gì mà vận khí?" Khương Minh nhướng mày: "Rõ ràng là thực lực của chúng tôi được không?"

Tô Nguyệt Yểu nở nụ cười: "Vậy chúng ta gặp nhau tại giải mùa hè."

Sau trận đấu, Tống Thời Hàn theo thường lệ tiếp nhận phỏng vấn MVP, Tả Đào thì đi theo cùng Khương Minh nói một tiếng, rồi rời đi đến phòng nghỉ của Tô Nguyệt Yểu.

——

Mười phút sau.

Tại nơi nghỉ ngơi ngoài trời nào đó ở sân vận động, Tả Đào từ mình nhìn chằm chằm Tô Nguyệt Yểu ký tên xuống ảnh chụp, vẫn còn có chút không vừa lòng: "Đừng nhỏ mọn như vậy, dù gì cũng phải cho người ta một cái "To" chứ?"

Cậu lật ảnh chụp lại, chỉ vào một chỗ trống trên tấm ảnh: "To ở chỗ này đi."

Tô Nguyệt Yểu tức giận cho Tả Đào một ánh mắt xem thường, nhưng cũng không cự tuyệt: "To cái gì?"

"Dì nhỏ, có thể gửi chút ấm áp của nhân loại không? Đây chính là fans lâu năm của dì đấy, dì ngay cả to cái gì cũng không biết sao?" Tả Đào kẹp trong tay điều thuốc mới lấy được từ chỗ Tô Nguyệt Yểu, nói: "Hơn nữa, tấm ảnh này đã theo người ta từ lâu rồi, viết một hai trăm chữ cũng không nhiều lắm nhỉ?"

"Dì viết cho cháu một đoạn văn ngắn mang về nhà được chưa?"

Mặc dù nói như vậy, nhưng Tô Nguyệt Yểu vẫn để lại một To ở phía sau bức ảnh, Tả Đào liếc nhìn nó, bên trên viết một đoạn biểu ngữ lấy từ chỗ fans của Cat, đoạn dưới thì viết thêm một câu chúc phúc.

"Không tồi." Sau khi vừa lòng đem ảnh chụp cất đi, Tả Đào nói: "Chị Cat nhất định sẽ rất vui."

Tô Nguyệt Yểu thì nói đùa một câu: "Cháu ở Wildfire lâu như vậy rồi, Fire đã To cho cháu chưa?"

Tả Đào: "......"

Cậu xoa nhẹ dạ dày của mình, dập tắt điếu thuốc ném vào thùng rác, làm bộ như chưa nghe thấy gì cả.

Tô Nguyệt Yểu thấy cậu ném vào miệng một cái kẹo bạc hà, lại như đang diễn ảo thuật mà từ trong túi lấy da một lọ kem dưỡng tay, sửng sốt một chút, có chút vô ngữ mà nói: "Sợ bị ngửi thấy mùi như vậy thì cháu đừng hút nha."

Tả Đào đưa tay lên chóp mũi ngửi ngửi, sau khi không ngửi thấy mùi khói, mặt không chút thay đổi nói: "Ai nói cháu sợ, chỉ là gần đây tay có chút nứt nẻ, còn ăn kẹo là vì nâng cao tinh thần."

Tô Nguyệt Yểu có chút hối hận vì vừa rồi không chụp ảnh nhóc con này đang hút thuốc.

Nàng vừa định nói gì đó, lại chú ý tới động tác xoa dạ dày của Tả Đào, hơi nhíu mày một cái: "Cái tật xấu vừa khẩn trương là lại đau dạ dày của cháu vẫn còn sao?" Sau đó, như phát hiện ra điều gì quan trọng, nàng liền nửa quan tâm nửa trêu chọc, trong đó còn mang theo chút mới lạ nói: "Không thể nào, một trận đấu nho nhỏ như này đã khiến cháu khẩn trương đến vậy sao?"

Dạ dày của Tả Đào từ khi còn nhỏ đã không tốt, trước khi lên cấp 2 cậu cũng không hướng ngoại như bây giờ, khi gặp phải chút chuyện tương đối quan trọng thì sẽ vì khẩn trương mà bị co rút dạ dày dẫn tới đau đớn. Nhưng từ khi lên cấp 2, bản tính nghịch ngợm và phản nghịch chậm rãi bị đánh thức, cái tật xấu này cũng dần dần không thấy nữa.

Tả Đào nhéo lỗ tai, thề thốt phủ nhận: "Không phải khẩn trương, chỉ là hai ngày nay dạ dày không tốt."

Tô Nguyệt Yểu hoàn toàn không tin, nói: "Chỉ là trận đấu khởi động mà thôi, kỳ thật cũng không cần áp lực lớn như vậy, cho dù thua, cũng có thể lấy tư cách tham gia giải đấu mùa hè bằng cách thi đấu thêm 2 trận nữa."

Nói đến chuyện thi đấu, nụ cười trên khuôn mặt của Tả Đào nhạt đi một chút.

Cậu rũ mắt xuống, nghịch tờ giấy bạc hà trong tay, ánh mắt lóe sáng một chút, nói nhỏ: "Không giống nhau."

Tô Nguyệt Yểu nghe không rõ: "Cái gì?"

"Không có gì." Tả Đào đút hai tay vào túi, nằm trên lan can nhìn về phương xa: "Chính là cháu không muốn thua."

Tô Nguyệt Yểu từ một bên nhìn biểu cảm của Tả Đào thần sắc, im lặng trong vài giây, như có ám chỉ: "Bị trận đầu đả kích?"

Tả Đào không nói chuyện.

"Ha ha ha." Tô Nguyệt Yểu nhìn thấy Tả Đào như vậy liền biết chính mình là nói đúng rồi, có chút ngoài ý muốn rất nhiều, nhưng vận cố gắng khiến mình không cười thật to: "Không phải chứ? Dì thật sự không nghĩ tới, cháu cư nhiên sẽ bị đả kích đến vậy, xem ra trận đầu quả thật là bị nhằm vào có chút thảm."

Tả Đào lần đầu tiên không phản bác lời trêu đùa của Tô Nguyệt Yểu, cậu nghiêng đầu gối lên mu bàn tay mình, thở hắt ra một hơi thật dài, lẩm bẩm nói: "Chính là cảm thấy chính mình rất đồ ăn, không phối hợp được với mọi người, cháu thậm chí có đôi khi còn không đoán được ý đồ của đội trưởng."

Cậu thật sự rất hâm mộ độ ăn ý của FG, có một số chi tiết không cần nhận tín hiệu đã có thể hiểu được. Nếu đặt ở trước kia, cậu không bao giờ có thể tưởng tượng rằng mọi người có thể hiểu ý nhau đến mức như vậy.

"Các cháu mới huấn luyện trong bao lâu chứ, chuyện này rất bình thường." Tô Nguyệt Yểu vỗ vỗ lên tóc Tả Đào: "Đặc biệt là một ván cuối cùng, đánh được thành như vậy đã rất không tồi, trở về lại luyện nhiều thêm một chút."

Nói xong, còn cố ý khơi dậy cảm xúc của Tả Đào: "Nhưng nói như vậy, dì rất hài lòng vì bây giờ cháu có thể nhận ra rằng mình rất đồ ăn." (Đồ ăn = kém cỏi, chắc thế:)))

Tả Đào: "......"

Cậu chính là điên rồi mới đi tâm sự chuyện này với Tô Nguyệt Yểu.

"Vậy thì thế nào, dù sao cuối cùng vẫn là chúng cháu thắng, cháu liền hỏi dì, một giây cuối cùng khi cháu hiến tế dì có sợ không?" Tả Đào hơi chút đứng thẳng, một lần nữa khoe khoang.

Tô Nguyệt Yểu không tiếp lời này: "Lúc cháu thi đại học nếu cũng có sức mạnh này, có khi điểm thi còn cao được thêm hai ba mươi điểm," Sau đó lại hỏi thêm một câu: "Hẳn là mấy ngày nữa sẽ biết điểm đúng không?"

Tả Đào: "Cũng tầm khoảng này đấy ạ."

Tô Nguyệt Yểu trả lời: "Ừ, khi tra ra kết quả nhớ nói cho dì, vừa lúc sinh nhật 18 tuổi cũng sắp tới, đến lúc đó cùng nhau tổ chức ăn mừng một bữa."

Tả Đào gật gật đầu, sau đó hai người lại trò chuyện những chuyện khác, thấy thời gian cũng khá muộn rồi, mới lại cùng nhau đi về sân thi đấu.

"Đúng rồi dì nhỏ, cháu còn có một việc."

Trước khi rời đi, Tả Đào bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn Tô Nguyệt Yểu: "Dì biết, năm đó FTU tại sao lại giải tán không?"

"Hỏi cái này làm gì?" Tô Nguyệt Yểu có chút kỳ lạ: "Cháu ở Wildfire cũng khá lâu rồi mà không nghe Khương Minh nhắc tới chuyện này sao?"

Tả Đào lắc lắc đầu: "Không, chúng cháu ở căn cứ cơ bản không nhắc những chuyện này."

Tô Nguyệt Yểu tựa hồ có chút do dự, suy nghĩ một chút mới nói: "Hiện tại nói cho cháu cũng không sao."

Nghe đến đó, Tả Đào theo bản năng mà nín thở.

"Khi đó bên trong nội bộ các thành viên của FTU xảy ra chút mâu thuẫn, mà châm chọc thay, mâu thuẫn xảy ra chỉ vì tiền." Tô Nguyệt Yểu nói trực tiếp: "Cháu cũng biết, FTU là chiến đội do chính tay Fire thành lập, sau lưng hoàn toàn không có tư bản, nên lúc đó mọi hoạt động của FTU bao gồm cả tiền lương của các đội viên, ban đầu đều do Fire bỏ tiền, giai đoạn đầu khá khó khăn."

"Mãi sau khi thi đấu dành được một chút thắng lợi mới bắt đầu nổi danh, thì khốn cảnh như vậy mới dần dần tốt lên. Nhưng cho dù như thế, thiếu marketing và tư bản trợ lực, FTU so với những chiến đội khác vẫn kém hơn một đoạn."

Nghe vậy, Tả Đào đã mơ hồ có một dự cảm: "Cho nên......"

"Cho nên Wind liền lén rao bán chiến thuật khắp nơi, sau đó từng bước từng bước thuyết phục những đội viên khác lừa gạt Fire, về sau tất cả tâm tư cũng không nằm ở huấn luyện nữa, mà muốn đem FTU chuyển đổi theo hướng thương nghiệp hóa."

"Nhưng vòng tròn của chúng ta cũng chỉ lớn như vậy, một lần liền thôi đi, một lần lại một lần ở trong lúc thi đấu thấy đội ngũ khác dùng chính chiến thật và đội hình mà mình nghĩ ra, rất nhanh Fire liền ý thức được vấn đề."

Trái tim cậu như bị thứ gì đó bóp chặt, cậu gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ mệt mỏi của Tống Thời Hàn mệt mỏi nằm trước máy tính bao nhiêu đêm nghiên cứu đội hình, nhưng thứ ở trên vai hắn lại là bốn con đỉa hút máu.

Anh vẫn luôn kiên trì với ước nguyện ban đầu của mình, nhưng đồng đội thân quen nhất lại vẫn luôn đứng ở phía đối lập.

Thật lâu, Tả Đào mấp máy môi dưới: "Việc này...... Liên Minh cũng mặc kệ sao?"

"Làm sao quản được? Lại không phải là thi đấu, cái loại bị tiết lộ chiến thuật như này, trước nay đều là chuyện nội bộ của chiến đội." Tô Nguyệt Yểu nhún vai, trên mặt lộ ra một tia châm chọc: "Tóm lại dì cũng không nghĩ tới Wind còn không biết xấu hổ mà về nước."

Nói tới đây, Tô Nguyệt Yểu cũng thở dài: "Chính là Fire cũng không dễ dàng, nỗ lực lâu như vậy, ngay gần giải đấu vô địch thế giới lại bị đồng đội phản bội."

"Chuyện phát sinh sau đó cháu cũng biết, quy tắc của Liên Minh là, khi chiến đội giải tán, ngoại trừ tích phân của chiến đội, thì tích phân của tuyển thủ cũng bị xoá hoàn toàn, khi Khương Minh tìm được dì, hỏi có thể hay để Fire ở FG nghỉ ngơi một đoạn thời gian ngắn hay không......"

Mặt sau Tô Nguyệt Yểu lại liên tục nói một số chuyện khác, nhưng Tả Đào đã không còn tâm trạng nào để nghe nữa.

Tại một khắc này, cậu bỗng nhiên rất muốn nhìn thấy Tống Thời Hàn, sau đó ôm anh một cái.

——

Trở lại phòng nghỉ ngơi, Tống Thời Hàn đã đã trở lại, anh đang dựa vào trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi. Dưới ánh đèn trong phòng nghỉ, màu da anh có vẻ càng trắng hơn, từ đuôi lông mày cho đến khóe mắt đều lộ ra một tia mệt mỏi nhàn nhạt.

Tả Đào gần như ngay lập tức nghĩ đến những gì Tô Nguyệt Yểu vừa nói, đột nhiên, anh có thể hiểu nguồn gốc cảm giác cô đơn trên người Tống Thời Hàn.

Một cỗ đau lòng lan tràn ra, dừng tại chỗ vài giây, cậu nhẹ nhàng đi đến bên người Tống Thời Hàn.

Tống Thời Hàn gần như ngay lập tức mở mắt ra.

Thấy là Tả Đào, anh ngồi xuống ở một bên khác, giơ tay lên ấn trán, khàn giọng nói: "Anh Khương và hững người khác có việc phải làm, đợi lát nữa là có thể trở về căn cứ."

Tả Đào trả lời một tiếng, lại không có ngồi xuống.

Lúc này Tống Thời Hàn mới chú ý tới sắc mặt Tả Đào không đúng lắm: "Làm sao vậy?"

Trước khi tiến vào, Tả Đào có thật nhiều lời muốn nói với Tống Thời Hàn, nhưng tới giờ phút này, lại phát hiện nói cái gì cũng không vui, đến cuối cùng, chỉ là còn nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi."

"Vì sao lại xin lỗi?" Tống Thời Hàn có chút ngoài ý muốn.

Tả Đào mím môi: "Hôm nay em đánh không tốt."

Tống Thời Hàn không nói chuyện, chỉ là trầm mặc nhìn Tả Đào.

Có chút lời nói một khi đã mở miệng liền không cách nào dừng lại, Tả Đào nhéo ngón tay, nói ra tất cả những suy nghĩ của mình: "Lúc trước khi thi đấu em quá để ý đến sát thương, bởi vì em muốn lấy MVP, muốn thể hiện thao tác của mình mà quên mất bản thân là một hỗ trợ, ở trong một đoàn đội đáng lẽ phải phát huy tác dụng của một hỗ trợ."

"Em rõ ràng biết rõ bản thân mình khuyết thiếu độ phối hợp với mọi người nhưng vẫn theo bản năng xem nhẹ chuyện này. Em luôn nghĩ...... Chỉ cần em đủ mạnh, là có thể không cần để ý những chuyện này, nhưng là em......"

"Nhưng đúng là em không đủ mạnh." Cảm xúc khẩn trương lại một lần nửa dâng lên trong lòng, Tả Đào không tự chủ được mà nắm chặt ngón tay: "Cho nên, thật xin lỗi."

Bầu không khí trong phòng dường như bởi vậy đọng lại vài giây.

Không biết qua bao lâu, mười ngón tay Tống Thời Hàn giao nhau gác ở đầu gối, hỏi: "Tả Đào, em có từng nghĩ tới tại sao mình lại muốn thi đấu chưa?"

"Em......"

Tả Đào ngẩn ra một chút, không nghĩ tới Tống Thời Hàn sẽ hỏi cậu cái này.

Kỳ thật, trước khi nhảy dù vào Wildfire, Tả Đào không nghĩ gì cả, lòng tràn hoàn toàn bị niềm vui khi chơi được chơi trò chơi với Tống Thời Hàn chiếm giữ, mãi đến hôm nay, khi từ trận thi đấu này mới sinh ra một chút ý tưởng khác.

Nhưng đó không thể coi là đáp án để trả lời.

Đầu ngón tay cậu run rẩy một cái, không lập tức trả lời, mà hỏi lại: "Đội trưởng, anh thì sao?"

"Lấy quán quân."

Tống Thời Hàn nói ngắn gọn không chút ngập ngừng, giọng nói tuy rằng bình tĩnh, nhưng thái độ lại rất rõ ràng.

Bằng cách nào đó, một số quỹ đạo đặc biệt trong sinh mệnh này bởi vậy mà từng chút xảy ra biến hoá. Tả Đào nhìn vào đôi lông mày kiên định của Thời Hàn, một trận dung động.

"Kỳ thật...... Trước kia em không có bất kỳ một phương hướng rõ ràng nào."

Tả Đào liền đứng bên người Tống Thời Hàn, cậu cắn môi, ngón tay nắm chặt ống tay áo đồng phục: "Nhưng hiện tại em cảm thấy, em nghĩ kỹ."

Tống Thời Hàn hơi nhướng một bên mày, ngước mắt nhìn Tả Đào.

Nghênh đón ánh mắt nhạt màu của Tống Thời Hàn, Tả Đào gằn từng chữ một: "Em cũng muốn lấy quán quân."

Cửa sổ phòng nghỉ mở ra, gió thổi vào làm mờ đi bao nhiêu tồn tại xung quanh, nhưng không thể làm mờ đi lời nói kiên định của thiếu niên.

"Em sẽ nghiêm túc luyện tập thật chăm chỉ, sau đó......"

Nói tới đây, Tả Đào nhắm nhắm mắt lại, giọng nói bởi vì khẩn trương mà tạm dừng một cái, nhưng rất nhanh lại tiếp tục:

"Cùng anh giành lấy quán quân."