[Đồng Nhân] Tân Nữ Phò Mã

6.83/10 trên tổng số 23 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
[BHTT][Đồng nhân] Tân nữ phò mã Tác giả: qwerty67 Tình trạng: Hoàn ( 16 chương + 4 gian mạc ) Editor: Bé Na Beta: Mấy Con Đũy Nghèo Khổ ( Fb.com/qideasgroup )
Xem Thêm

Gian mạc 1
Gian mạc01

Miếu hoang. Chính là một ngôi miếu hoang !

Thiên Hương trên ở chiếu lăn qua lộn lại, giống như một con sâu, ngủ cực không an ổn.

Trên thực tế, nàng căn bản không có nửa điểm buồn ngủ, điểm gay go nhất của ngôi miếu hoang chính là an tĩnh, tĩnh đến mức khiến người không thể phân thần, khiến người ta vô luận mở mắt nhắm mắt đều có thể ở trong đầu nhớ đến những đường nét kia.

đôi mày thanh lệ tú lãng, đôi mắt đen ẩn chứa trăm vạn suy nghĩ, dung nhan cao ngạo tựa tiếu phi tiếu, ngẫu nhiên lại có vẻ quá mức chậm hiểu, phản ứng cứng ngắc.

Thiên Hương trở mình, hai mắt nhìn đến nóc miếu hoang. Nàng xuất thần nhìn nhìn mạng nhện, không khỏi nhớ tới nụ hôn mà ngày buổi chiều hôm qua Hồng Diệp đã in lên trên khuôn mặt của mình.

Chu thần như vậy mềm mại, ngọt ngào đến khó tin, phảng phất quá mức dùng sức sẽ bị lộng thương ── đây chính là lần đầu tiên.

Thiên Hương thô lỗ xoa xoa khuôn mặt, suy nghĩ càng thêm thanh tỉnh.

Lần đầu tiên bị nữ hài tử hôn, rõ ràng là lần đầu tiên, nhưng vì cái gì lại cảm thấy rằng như vậy giống như đã từng rất quen ?

Thiên Hương hai mắt vi mị, ở trong ký ức, điều tra phân 'quen thuộc' quỷ dị này.

Rốt cục, nàng tựa như là đã nhớ tới cái gì, liền vội vàng ngồi dậy.

* quen thuộc熟悉感

Chiếu bị nàng một di động như vậy, không thể ức chế mà phát ra tiếng sàn sạt, thật cẩn thận dùng dư quang khóe mắt nhìn về phía Nhất Kiếm Phiêu Hồng, phát hiện đối phương cũng không có nửa điểm thức giấc, lúc này mới thả lỏng cảm giác khẩn trương trong l*иg ngực.

Không lâu trước đó, Nhất Kiếm Phiêu Hồng mới vừa giải quyết xong bọn thích khách theo đuôi bọn họ mà đến, cho nên, hiện tại nhất định là mệt chết đi.

Thiên Hương vừa suy tư vừa nâng lên hai chân, cằm chỉnh gối lên trên hai đầu gối, hai tay chặt chẽ ôm lấy chính mình, động tác tựa như một hài đồng.

Đúng rồi, nhớ ra rồi, cảm giác ôn nhu quen thuộc đó. Liền ở cùng bên má này, Phùng Thiệu Dân cũng đã từng cho nàng một nụ hôn như vậy.

Đó là lúc Vong Tình Đan vẫn còn hiệu lực, Thiên Hương đáp ứng Trang ma ma nhất định sẽ " tận lực" cùng Phò mã kết thành giao cảnh chi hảo, cùng nhau trở thành đôi vợ chồng 'cá nước thân mật' thật sự.

Đêm hôm đó, nàng cố lấy « dũng khí lớn nhất trong đời » ── dựa theo trạng thái của nàng khi đó mà nói, quả thật như thế ── liên tục hai lần, thỉnh cầu Phò mã lên giường đi ngủ.

*交颈之好giao cảnh chi hảo: chuyện vợ chồng

* dũng khí lớn nhất trong đời. Nguyên tác生平最大的勇气Sinh bình tối đại đích dũng khí

Phùng Thiệu Dân tựa hồ cũng phát hiện ý chí của Thiên Hương trong đêm đó khá kiên định, không phải có thể để cho hắn lại dùng câu "Mỗi đêm đọc trăm cuốn sách " –một loại lý do có lệ xuẩn xuẩn như vậy mà đuổi người, vì thế, hắn miễn cưỡng phối hợp, bước chân nặng như ngàn cân, chậm rãi đi đến trước mặt vị công chúa đang chờ đợi.

* miễn cưỡng phối hợp. Nguyên tác 踩着彷佛呼应心情Thảitrứ bàng phật hô ứng tâm tình

Khi đó, Thiên Hương xấu hổ đến không biết như thế nào cho phải, lúc này mới đột nhiên nghĩ đến, nữ tử trước lúc xuất giá tất được dạy việc giường chiếu, nàng nhưng lại dốt đặc cán mai.

Mà kia cũng là đương nhiên, lúc bị tứ hôn, Thiên Hương căn bản không muốn gả cho tên Trạng Nguyên đương triều « tính tình không nóng không lạnh, khuôn mặt bất nam bất nữ, thân thế nói trắng ra thì cũng không thanh không bạch », cho nên, căn bản không có khả năng kiên nhẫn nghe vị phụ nhân lớn tuổi dạy bảo.

Đầu trống rỗng, nguyên bản, ngón tay định cởi bỏ ngoại bào của Phò mã, cũng liền theo đó run rẩy không thôi. Khi đó, Phùng Thiệu Dân cầm tay nàng, ôn nhu nói: "Để cho ta tự làm đi, công chúa."

Thanh âm đó như thế ôn hòa, tựa như có thể tha thứ tất cả nỗi tiếc nuối trên thế gian. Thiên Hương không khỏi ngẩng đầu, muốn biết người phát ra thanh âm này, hiện tại chính là vẻ mặt như thế nào, hắn vẫn bình tĩnh như trước, hoặc cũng bất an như nàng ?

...... Tay của Thiên Hương, không tự chủ được mà vỗ về má phải.

Nàng vẫn có thể nhớ rõ ràng, nụ cười của Phò mã khi đó giống như đang nghênh đón

trận tuyết đầu mùa mà trời cao ban xuống, như vậy trong suốt tinh khôi, như vậy ôn nhu như nước, chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến chút thuần khiết nào đó, lại không biết là vì ai mà phải nhẫn nại khắc chế, phải bảo lưu đầy đủ, quyết không thể làm của riêng.

Khuôn mặt như thế khiến người ta cảm xúc dâng trào.

Mống mắt nguyên bản trong veo của Phùng Thiệu Dân, trong khoảnh khắc khuôn mặt hai người dần dần thu hẹp lại khoảng cách để lộ ra u quang ám ám mị mị, một đôi mắt sâu tựa như đầm nước tĩnh lặng, phản chiếu ra dung nhan lộ vẻ ngập ngừng của Thiên Hương.

Cuối cùng, cảm giác ngượng ngùng khó có thể thừa thụ đánh úp lại, nàng khẽ nâng cằm, theo bản năng nhắm lại hai mắt.

Nghe được, một tiếng thở rất khẽ. Tùy theo lưu lại, chính là một nụ hôn ở trên má phải của Thiên Hương.

"Chúng ta ngủ đi, công chúa."

"Vâng, Phò mã."

20**

Đêm đó, công chúa và Phò mã ở trên giường đưa lưng về nhau, đều tự lâm vào loại phiền muộn vô pháp nói rõ, tiếp đó là một đêm vô miên, rồi nghênh đón sáng sớm.

Đối chính mình ngày đó mà nói, còn tưởng rằng sẽ phát sinh loại 'cá nước thân mật' ── bất quá, muốn nói 'khoái hoạt' thì thật ra cũng có.

Khuôn mặt Thiên Hương đỏ lên, nhớ lại lúc Phùng Thiệu Dân tiếp cận chính mình, từ thần gian của hắn phát ra- một cỗ hương thơm đạm đạm. Vài sợi tóc khẽ lướt qua, điểm xuyết lên chiếc cổ thon dài duyên dáng của hắn, mà một khi đem tầm mắt đặt ở chỗ đó, lại cảm thấy Phùng Thiệu Dân có mười phần biếng nhác vô cùng quyến rũ, tựa như chỉ cần hắn mở cánh môi hé mi mắt, là liền có thể đem vô số hồn phách của cả nam lẫn nữ đều câu đọat.

Đó là vị Phò mã có thần thái nghiêm túc cao ngạo, nói trắng ra kỳ thật chính là gàn bướng, thích quản giáo người khác. Hai loại hình tượng này hoàn toàn bất đồng. Tự nam tự nữ, phi nam phi nữ ── giống như lời dân gian thường nói, 'tựa như thần tiên đầu thai'.

Thiên Hương đem khuôn mặt chôn vào giữa hai gối, nặng nề mà hít vài ngụm khí.

Nàng không biết chính mình vì sao lại như thế, vì cái gì nhớ tới Phùng Thiệu Dân lại khiến thân thể khô nóng như thế, hiện tại rõ ràng đã sắp lập đông !

Thiên Hương bắt buộc chính mình nhắm hai mắt lại, nhanh chóng nghĩ ra một cái gì đó có thể "dập lửa", đông qua tây qua mộc qua nam qua thay nhau hiện lên trong đầu, cuối cùng mới có thể đem khỏa tâm sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực lại áp trở về. Trong miếu hoang, nàng lắng nghe tiếng hít thở trầm trọng của mình, một hồi lâu cũng vô pháp nhúc nhích.

Mãi sau khi ánh trăng ẩn đi một ít, tới canh ba, Thiên Hương mới rón ra rón rén đi tới bên cạnh Nhất Kiếm Phiêu Hồng.

"Kiếm Ca Ca ── Kiếm Ca Ca ?" Đưa tay nhẹ nhàng lắc lắc hắn một chút, đối phương tựa hồ vẫn đang ngủ say. Thiên Hương thở dài, thầm nghĩ: "Nếu không phải ta liên lụy huynh, một cao thủ như huynh, bên cạnh nếu có động tĩnh sẽ lập tức tỉnh lại."

Rời khỏi Ký Châu, Hợp Huyền, lục tục có một chút nhân sĩ bí ẩn tiến đến công kích bọn họ, tuy rằng đều bị Nhất Kiếm Phiêu Hồng đuổi lui, nhưng này nhất định tạo thành trạng thái tinh thần « ăn ngủ không yên » cho hắn.

Nếu Thiên Hương đoán không sai, những người đó hẳn là Dục Tiên Bang bang chúng, không biết « lão tạp mao quốc sư » kia là có chủ ý gì, nhưng có thể làm cho bọn họ không kiêng nể gì mà nhắm đến công chúa như thế, liền chứng tỏ kinh thành và phụ hoàng đã xảy ra chuyện gì đó.

"Lúc trước khi rời khỏi Diệu Châu, ta còn nghĩ rằng sẽ cùng một chỗ với ngươi cả đời, từ nay về sau du sơn ngoạn thủy, phiêu bạt thiên nhai, nhưng ta... Ta phát hiện, ta vẫn luôn nhớ đến một người."

Khóe mắt Thiên Hương tích đầy lệ quang, tràn ngập cảm kích lẫn áy náy.

Cư nhiên, trong lòng nàng phát ra tiếng nức nở đau thương.

Cư nhiên lại ở loại thời điểm này, còn tưởng rằng sẽ rời khỏi Diệu Châu, cuối cùng, nháy mắt lại nhìn thấy Phùng Thiệu Dân.

"Người này, không phải vì hắn là Phò mã, chỉ là trí tuệ và tình chấp của hắn, khiến cho ta cảm thấy rằng... Ta hẳn là nên trở về."

Lưu luyến không rời mà sửa sang lại áo choàng giúp Nhất Kiếm Phiêu Hồng, sau đó, Thiên Hương bước ra khỏi miếu nhỏ giữa đêm khuya, hướng nơi nguyên bản trăm phương ngàn kế muốn rời đi - chốn hoàng cung cạm bẫy - mà đi đến. Chính là bởi vì biết người kia là ở chỗ đó, vì thế liền cấu thành lý do khiến nàng trở về.

Từ khi nào,và từ sự kiện nào thì bắt đầu ?

Thiên Hương tự hỏi chính mình, vẫn là không rõ đến tột cùng là như thế nào lại yêu Phùng Thiệu Dân. Chỉ biết là, chờ đến lúc chính mình phát hiện, hóa ra đã đến mức « mỗi một lần hít thở là mỗi một lần tưởng niệm » hắn.

Vẻ ngạo khí của hắn, vẻ ôn nhu của hắn, tư thế trẻ con của hắn- thích ngẩng cằm mỗi khi trêu chọc người, quẫn trạng của hắn- sau khi bị chính mình chọc giận liền nổi giận đùng đùng mà muốn phẩy tay áo rời đi, rồi lại bị Trang ma ma chắn ở cửa, tiến thối không được.

Thái độ thân sơ lưỡng cực của hắn, 'ngày thân đêm xa'.

Người đời đều nói nữ tử là làm từ 'thủy', không nghĩ tới nam tử lại cũng có thể như thế.

Đối Thiên Hương mà nói, Phùng Thiệu Dân là một người mà cho tới bây giờ, chính mình chỉ sợ rằng cũng không chân chính hiểu biết mảy may. Hắn có quá khứ như thế nào, hắn từ nơi nào mà đến, tùy tiện một chút đều là những vấn đề mà Thiên Hương không đáp được.

Ngay cả như vậy, bắt đầu từ thời khắc bọn họ gặp nhau, Phùng Thiệu Dân vẫn luôn là người giúp nàng giải vây.

Sự kiện này, từng giọt từng giọt tích lũy thành một thành lũy vững chãi, ở trong lòng Thiên Hương xây nên một ngọn tháp cao ngất mà không một ai có thể chạm tới ── khiến nàng không thể không nhìn thẳng vào sự thật, thừa nhận tình cảm trong lòng, trao cho chúng nó một danh tự đã bị phủ nhận từ lâu.

Nàng đã là thê tử của Phùng Thiệu Dân, đương triều Trạng Nguyên lang.

"Hắc, thám tử lão huynh, ta biết ngươi ở gần đây, đi ra đi !"

Cách miếu nhỏ năm trăm mét trong rừng, Thiên Hương hướng phía trên hô to:

"Thám tử lão huynh, ngươi không phải là ngủ quên rồi đi ? ! Vì sao lại không ra, cẩn thận ta kêu cấp trên của ngươi trừ lương của ngươi !"

"── Công chúa."

U mị như quỷ, thân hình màu đen biến ảo giống như một cơn gió, Hắc y nhân trong nháy mắt đã cung kính đứng ở phía sau lưng Thiên Hương, ung dung ôm quyền chờ đợi mệnh lệnh.

Thiên Hương định thần. Nàng vẫn là lần đầu tiên gặp qua loại khinh công xuất thần nhập hóa như thế."Ngươi là do Phò mã phái tới đi ? Đến giám thị ta sao ?"

"Phò mã gia mệnh cho tiểu nhân dẫn người bảo hộ Thiên Hương công chúa bình an đến Điến Châu."

Hóa ra không chỉ là một ( thám tử ) a. Thiên Hương có chút chịu không nổi mà há miệng, Phùng Thiệu Dân làm việc vĩnh viễn đều bí mật.

"Các ngươi từ khi nào thì bắt đầu theo dõi ta ?"

"Từ lúc công chúa rời khỏi phủ."

"Cũng chính là ngày đầu tiên ?"

Phải. Hắc y nhân gật gật đầu.

Thiên Hương nhược hữu sở tư mà vỗ ngực, cảm thấy rằng bên trong tràn ngập noãn triều mãnh liệt, ấm đến mức ( cảm giác như ) không phải chính mình. Vì cái gì đây ? Nàng lại không khỏi tự hỏi trong lòng, vì cái gì đáng lẽ phải chán ghét chuyện bị theo dõi, rồi khi biết là do Phùng Thiệu Dân an bài liền tuyệt không chán ghét, ngược lại, cảm thấy vui sướиɠ, hốc mắt ấm áp đến nỗi muốn rơi lệ đây ?

*暖潮noãn triều:dòng nước ấm

Phò mã cũng quan tâm đến nàng sao ?

Niềm hy vọng mãnh liệt khiến Thiên Hương bàng hoàng đến nỗi thật lâu không nói nên lời. Qua hồi lâu sau, nàng mới có thể mở miệng, chậm chạp mà nói: "Ta muốn phiền ngươi một chuyện, có thể nhờ vả ngươi được không?"

Thám tử vốn là những người luôn tiếp nhận mệnh lệnh thành thói quen, nào có cơ hội trải qua tình cảnh bị 'nhờ vả'. Chỉ thấy hắn cứng ngắc bả vai mà trả lời: "Công chúa thỉnh giảng."

"Ta định quay về kinh..."

Chú ý tới người bịt mặt hai mắt mở lớn, Thiên Hương chính là khẽ mỉm cười."

Chính là, ta không muốn để cho Phò mã biết sớm như vậy, ta muốn cho hắn một cái kinh hỉ. Ngươi có thể... Giúp ta giữ bí mật không ?"

21**

"......"

Thám tử trầm mặc suy tư, công chúa chuẩn bị hồi cung quả là đại sự, Phò mã gia chắc chắn là người muốn biết đầu tiên.

Nhưng mà còn có một chuyện- cũng vốn là nguyên nhân mà Phò mã phái bọn họ đến chiếu khán công chúa : thông báo chuyện công chúa liệu có trở về hay không. Từ các loại phương diện mà luận định, nếu đáp ứng thỉnh cầu của công chúa, thì chính là phản bội Phò mã.

"... Thần hiểu rồi, công chúa."

Tóm lại, trước đáp ứng nàng là được. Thám tử tính toán như vậy, không hẹn mà gặp một khuôn mặt tươi cười giảo nộn như hoa.

"Cám ơn huynh có nghĩa khí như vậy, thám tử lão huynh, chúng ta về kinh hữu duyên gặp lại !"

Thiên Hương vỗ vỗ bả vai mảnh khảnh của thám tử, sau đó, liền mang bước chân càng thêm thoải mái mà đi về nhà.

Thám tử đầu tiên là ngây ngẩn vài giây, rồi lại đem tầm mắt hướng về ngôi miếu nhỏ cách đó không xa.

Nam nhân đáng thương a, hắn nghĩ thầm như thế. Nữ tử một khi đã lập gia đình, tâm cũng liền hướng về phu quân, đây là một đạo lý muôn đời không thay đổi.

Giữa bốn bề núi rừng, cơn gió đêm thu thổi qua mang theo tiếng lá rụng không ngừng sột soạt, thanh âm xào xạc khiến người cảm thấy tịch mịch.

***

Phò mã gia hôm nay mày nhăn càng sâu.

Thám tử quỳ gối ở trong thư phòng, suy nghĩ mông lung, vẻ u buồn nhưng lại khiến cho dung nhan tuấn tú tăng thêm ý nhị, hóa ra trên đời thực sự là có loại nam tử mà « hỉ nộ ái ố gì cũng đều có thể mỹ » như này.

"── Như vậy, còn có sự tình gì khác hay sao ?"

Giọng nói mỏi mệt đến cực điểm. Thám tử không ngẩng đầu, cũng có thể từ thanh âm này mà đoán ra được hôm nay lâm triều nhất định là có chuyện bất ổn.

Hoàng đế lão hồ đồ kia ngay cả dân gian đều đã sớm đồn đại ồn ào, « vị Phò mã gia lo nghĩ quốc sự » sau này liền tăng thêm càng nhiều lo lắng mà thôi.

"Bẩm Phò mã, còn có một sự kiện."

"Cái gì?"

"Thiên Hương công chúa nàng ──" đại khái nay mai sẽ trở về.

Nói còn chưa nói ra, trước mắt liền hiện lên khuôn mặt tươi cười tin cậy và hồn nhiên của công chúa. Thám tử chớp mắt vài cái, miệng không thay đổi mà nói:

"Thiên Hương công chúa dọc theo đường đi còn đánh bại vài tên Dục Tiên Bang bang chúng, vì người dân địa phương bị ức hϊếp mà phát tiết."

"Công chúa này, thật nghĩ rằng chính mình là Quan Thế Âm nương nương tái thế rồi."

Tuy là ngữ khí không đồng tình, nhưng lại mang theo nhàn nhạt ý cười. Thám tử ngẩng đầu, quả nhiên, thấy được Phò mã bên môi đạm đạm một tia cười. Gần đây, lúc ( Phò mã ) nghe được chuyện tích về « Thiên Hương công chúa lang bạt bên ngoài », đã thành « cơ hội duy nhất trong ngày » được nhìn thấy Phò mã gia mỉm cười.

Ngay lúc Hoàng Thượng đem đám thám tử bọn họ cấp cho Phò mã an bài chức vị, Phùng Thiệu Dân vẫn là một vị công tử « đầy niềm tin giữa chốn tối tăm », đôi mắt kia mặc dù ngạo nghễ hết thảy, nhưng thái độ luôn khiêm cung ôn lương.

Hiện tại, Phò mã gia đã ít đi một chút « ly trần phiêu dương » của một năm trước, nhiều hơn một chút khí chất quan trường thâm trầm, có lẽ qua vài năm nữa, vị Trạng Nguyên lang tuyệt đỉnh thông minh này, cũng sẽ trở thành một quan viên thiện dụng tâm cơ đi.

* đầy niềm tin giữa chốn tối tăm. Nguyêntác :个意气风发的浊世佳公子cá ý khí phongphát đích trọc thế giai công tử*离尘飘扬li trần phiêu dương : vẻ hào sảngnhiều hoài bão nhiều lý tưởng của một thư sinh chưa vướng bụi trần

── So với suy xét chuyện tương lai của người khác, còn không bằng ngẫm nghĩ cho tương lai của chính mình.

Thám tử đối phân mềm lòng này mà thở dài, sau đó không lâu chắc chắn sẽ bị Phò mã gia tính sổ. Mà quả nhiên, liền ở ngày thứ bảy sau khi công chúa hồi phủ, Phùng Thiệu Dân lãnh khuôn mặt « tựa như từ bạch ngọc phỉ thúy điêu khắc ra », trầm giọng hỏi hắn vì sao không báo cáo theo đúng sự thật.

Hắn đáp không được, chỉ có thể đổ một thân mồ hôi, tựa như băng nhân mà đứng ở trong thư phòng.

Công chúa cô nãi nãi của ta, lần này bị nàng hại thảm rồi. Thám tử trong lòng thật sự là hối hận không kịp. Một người không thường tức giận, một khi sinh khí liền như « lôi công chấn hám, thiên thần hàng vũ », hắn đúng là đã thật sự được lĩnh giáo.

*雷公震撼天神降雨lôi công chấn hám thiên thần hàng vũ:thần sấm bổ búa, thần mưa trút nước

Lúc này, cũng tội cho Lão thiên phải nghe những lời hắn cầu nguyện.

"Phùng Thiệu Dân, ngươi ở bên trong đi ? Ta muốn vào !"

"── Công chúa ? !"

Không sai, tiếng kẽo cà kẽo kẹt kia, nếu nói là tiếng gõ cửa, còn không bằng nói là tiếng phá cửa, chính là do Thiên Hương công chúa tạo ra.

Phò mã gia luôn luôn bình tĩnh, đối mặt với vị thê tử đột nhiên đại giá quang lâm vào ban đêm, cũng không khỏi lộ ra nghi hoặc cùng kinh ngạc.

"Công chúa, nàng ──"

Phò mã gia hít vào một ngụm khí, lộ ra vẻ mặt « cho dù chính mắt nhìn thấy vẫn là không thể tin được ».

"Đã trễ thế này, nàng đến phủ Phò mã có chuyện quan trọng gì sao ?"

"Ngươi đã không đến phủ công chúa, ta đây đành phải ủy khuất chính mình qua đêm ở phủ Phò mã a."

"Công, công chúa nàng nói gì vậy?"

Phò mã đem hai tay đan ở sau lưng, tức giận khó nén.

"Nếu để cho người khác biết công chúa làm ra loại sự tình này, thì còn thể thống gì!"

"Kỳ quái, vì cái gì ngươi có thể ở phủ công chúa qua đêm, ta lại không thể ở phủ Phò mã qua đêm?"

Khí thế của Thiên Hương công chúa cũng không chút suy giảm, đôi mắt sáng ngời lóe ra đấu chí chi quang, cùng Phò mã gia mắt to trừng mắt nhỏ, tựa như hai tiểu hài tử.

*斗志之光đấu chíchi quang: phân cao thấpthắng thua bằng ánh mắt

Thám tử âm thầm tặc lưỡi. Phò mã chỉ cần hống công chúa vài câu còn sợ không đem nàng ngoan ngoãn hống hồi phủ được hay sao ? Cần gì phải cùng nàng tích cực?

Hắn xem kỹ sườn mặt tú lệ phi phàm của Phùng Thiệu Dân, ẩn ẩn phát hiện người này nếu không phải là xuất thân từ nhà giàu, bằng không cũng là quan lại, bởi vì hắn cùng Thiên Hương công chúa có cùng một tính cách « trời sinh không chịu thỏa hiệp ».

22**

"── Ai nha ! Ngươi không phải là thám tử lão huynh sao ? !"

Đột nhiên, một khuôn mặt thanh tú với hai mắt tràn đầy linh khí ghé sát vào mặt hắn, nhìn hắn không rời.

"Công chúa, chào buổi tối."

"Ta còn tưởng là ai hưng trí như vậy, còn chưa kịp canh hai liền chuẩn bị kiếp phú tể bần đi."

Thiên Hương giảo tiếu, đôi mắt xếch mang theo thân thiết, mi vĩ cũng tràn đầy động lòng người.

"Thám tử lão huynh làm sao vậy? Hôm nay bị Phò mã gia mắng hay sao ? Không cần sợ, có bản công chúa che chở cho ngươi!"

* kiếp phútể bần: cướp của ngườigiàu chia cho người nghèo

Chính là bởi vì nàng, ta mới bị mắng. Thám tử hữu khổ nan ngôn, chỉ có thể liên thanh nói lời cảm tạ. Khóe mắt thoáng liếc nhìn, chỉ nhìn Phò mã và Thiên Hương thân là kẻ đầu sỏ lại tự cho cử chỉ của mình là nghĩa bạc vân thiên, mà cười cười.

*义薄云天nghĩa bạcvân thiên: làm việc hàohiệp như một vị anh hùng, không màng báo đáp

"Tối nay có công chúa bao che cho ngươi, ta sợ rồi, ngươi trở về đi thôi."

Phò mã đi lên phía trước, vỗ vỗ bờ vai của hắn. Liền ở lúc hắn nghĩ rằng không có việc gì, Phò mã vừa tiếu kiểm doanh doanh vừa nói tiếp:

"Về phần cái khác, chúng ta hôm nào bàn lại."

Còn muốn bàn lại ? Thám tử nhăn mặt, khom lưng tiếp nhận mệnh lệnh. Tựa như công chúa hình dung, tính cách « truy rõ nguyên nhân » của Phò mã gia thật nhỏ mọn giống như một nữ nhân, thật khó chơi.

"Công chúa." Thám tử đi rồi, Phùng Tố Trinh mới ôn hòa mở miệng.

"Tên kia, có cửa không đi, hắn cứ nhảy cửa sổ làm gì? !" Thiên Hương kéo tay áo của nàng, vừa ngạc nhiên chỉ ngón tay về phía cửa sổ thám tử vừa rời đi.

Phùng Tố Trinh bất đắc dĩ cười cười."Bọn họ thích tỏ ra thần bí, không thích đi bằng lối có cửa."

"Thực lạ lùng, kia không phải giống như Tiểu Hắc thường đi theo ta, không đi đường khô ráo, thích lăn trong bùn nhão ?"

*không đi đường khô ráo. Nguyên tác:不走硬地专走黏不拉几的泥土地bất tẩu ngạnh đíchchuyên tẩu niêm bất lạp kỉ đích nê thổ đích

"Bọn họ cũng không nghe lời giống như Tiểu Hắc của nàng đâu."

Phùng Tố Trinh lắc đầu, đi đến sau bàn, an ổn ngồi xuống.

Nhìn đến trên bàn- một đống thư tín mà đại thần khuyên Hoàng Thượng phá huỷ Tiếp Tiên Thai, đầu nàng bắt đầu ẩn ẩn phát đau.

Một tay xoa huyệt thái dương, nàng vừa khinh thanh tế ngữ hỏi: "Công chúa, lần này ra ngoài, nàng có cho Trang ma ma biết không ?"

Thiên Hương không hiểu là nghĩ đến cái gì, nhìn nàng trong chốc lát mới trả lời: "Đương nhiên không, chỉ cần Đào nhi và Hạnh nhi ở bên kia giúp ta bao che nhiều một chút."

Đương nhiên không có.

Phùng Tố Trinh mỉm cười một cái. Vừa định dạy Thiên Hương rằng chuyện này không được tái diễn lần nữa ── nếu truyền ra ngoài, đánh giá của bách tính đối Thiên Hương, chỉ sợ là từ « điêu ngoa tùy hứng » biến thành « gái hư không biết xấu hổ » ── không nghĩ tới vừa ngẩng đầu, Thiên Hương đã đi đến bên cạnh nàng, hai tay cũng phóng tới huyệt thái dương của nàng.

*不知羞耻的无盐女bất tri tu sỉ đích vô diêm nữ

"Ngươi đau đầu phải không? Trước kia phụ hoàng cũng thường như vậy, ta đều giúp hắn nhu nhu."

Thiên Hương vừa nói, vừa thành thục lại có trình tự mà ấn huyệt thái dương của Phùng Tố Trinh.

"Trước kia phụ hoàng cũng thường giống như ngươi, ở trong ngự thư phòng xem tấu chương cả đêm, đã vậy còn muốn vào triều sớm."

Phùng Tố Trinh vốn định uyển cự Thiên Hương, nhưng vừa nghe đến giọng nói cùng ngày thường bất đồng kia, cùng với thanh âm tế nhu thúy nhược, nhất thời tâm sinh không đành lòng. Nàng thở dài một tiếng, thoải mái mà nhắm mắt lại hai mắt, tay của Thiên Hương quả thật rất khéo.

* uyển cự: từ chối khéo*细柔脆弱tế nhu thúy nhược: mềm mại yếu ớt

"Này, Phò mã, ngươi cảm thấy rằng phụ hoàng có thể biến trở về bộ dáng giống như trước kia hay không? Trước kia, hắn chính là một hoàng đế tốt."

Ngữ khí mang theo một chút mong đợi của Thiên Hương khiến Phùng Tố Trinh cảm thấy ngực một trận đau đớn, nhưng chính nàng cũng không rõ ràng, căn bản vô pháp cam đoan được gì với Thiên Hương. Vì thế, Phùng Tố Trinh nhẹ nhàng bắt lấy tay của Thiên Hương, nói: "Ta đưa nàng về phủ công chúa vậy."

"Ta đã nói ta muốn lưu lại──"

"Đêm nay, ta qua đêm ở chỗ của nàng... Được không ?"

Thiên Hương ngây ngẩn trong chốc lát, nhìn chăm chú nụ cười của Phùng Thiệu Dân, hai gò má không khỏi lộ ra ửng đỏ. Nhưng nàng vẫn là cậy mạnh mà nói:

"Uhm, được thôi, miễn cưỡng đáp ứng ngươi là được."

"Tạ ơn công chúa."

Phùng Tố Trinh cười cười, tựa như một mỹ công tử nho nhã lễ độ, ôn nhu dắt tay Thiên Hương. Ở trong quá trình « công chúa tim đập gia tốc mà hồi phủ », thần sắc Phò mã không khỏi càng thêm chua xót, vẻ áy náy lẫn buồn bã vô thanh vô tức lấp đầy hai mắt đen láy.

Bắt đầu lập đông. Đêm nay, trận tuyết đầu tiên rơi xuống.

Thêm Bình Luận