Chương 1: Kết cục không phải là kết cục
Đầu xuân mưa đặc biệt nhiều, đã đổ mưa suốt ba ngày liền cũng không có nửa điểm muốn ngừng, mặt Minh Ngọc đều sắp biến thành trái mướp đắng rồi, ngồi xuống ngay trên bậc cửa, im lặng nhìn trận mưa phùn dai dẳng này. Anh Lạc nhìn thấy nàng bộ dáng như vậy, cùng Hoàng hậu nhìn nhau cười một tiếng.
"Có người sắp nghẹn ra bệnh rồi..."
Anh Lạc nhạo báng thành công chọc giận Minh Ngọc, trong phòng nháy mắt náo nhiệt.
"Hai ngươi chậm một chút, chớ để đυ.ng đầu "
Phú Sát Dung Âm mặt mày ôn hòa dặn dò hai kẻ cứ như con nít chưa lớn kia.
Từ sau khi sinh hạ Thất a ca, Phú Sát Dung Âm luôn không ngừng dưỡng thân thể, gần đây có thể xuống đất lui tới thì lại gặp phải mưa xuân cản trở, may mà mỗi ngày hai nha đầu này luôn chọc cười bản thân, cũng coi như trôi qua được ngày mưa. Chỉ là lúc đêm khuya vắng người, chỉ có bản thân mới biết, trong lòng luôn mơ hồ tồn tại bất an, không tìm được ngọn nguồn, không bắt được điểm chính để cho người sợ hãi.
"Nương nương, người làm sao vậy?"
Phú Sát Dung Âm trong chốc lát thất thần cũng không thể tránh được hai mắt Ngụy Anh Lạc, buông ra đôi tay đang chơi đùa giằng co với Minh Ngọc, lo lắng đi về phía nàng.
"Bổn cung không có gì, chỉ là gần đây đêm đến bao giờ cũng dễ tỉnh giấc, đoán chừng là tiếng mưa rơi quá mức quấy nhiễu."
Phú Sát Dung Âm đưa tay ra, Anh Lạc tự nhiên tiếp lấy, đỡ nương nương đi ra bên ngoài điện, đứng ở cửa.
Sắc trời dần tối, mưa còn chưa có ý dừng lại, Phú Sát Dung Âm gọi Minh Ngọc đi ôm Vĩnh Tông tới, sau khi dùng bữa liền chưa nhìn qua, trong lòng cứ mãi nhớ đến.
"Nương nương, nô tỳ có lời cùng người nói."
Đợi Minh Ngọc ra ngoài, đứng hồi lâu, Ngụy Anh Lạc đỡ Hoàng hậu ngồi xuống, rót chút nước ấm, Phú Sát Dung Âm nhận lấy cũng không nhìn nàng, yên tĩnh chờ nàng nói tiếp.
"Nô tỳ từ sau khi Thất a ca ra đời, ban đêm luôn không ngừng thấy ác mộng, nô tỳ không tin quỷ thần, lại không thể không suy nghĩ sâu xa đối với tình cảnh trong mộng..."
Ngụy Anh Lạc không biết câu nói kế tiếp có nên nói hay không, Phú Sát Dung Âm thấy nàng không nói thêm gì nữa, nhưng lại cảm thấy điểm chính ngược lại ở phía sau.
"Mộng gì?"
"Nương nương, nô tỳ cả gan, nô tỳ ở trong mộng bao giờ cũng thấy có người hại Thất a ca và người, mỗi đêm đều sẽ tỉnh lại nhiều lần, nô tỳ ban đầu cảm thấy có thể chỉ là mộng, nhưng nô tỳ sợ hãi. Tử cấm thành này, ngươi lường ta gạt, nương nương thụ nhiều long ân, hôm nay lại có Thất a ca, khó tránh khỏi có người ghen tị."
Ngụy Anh Lạc mỗi một chữ đều đâm vào đầu tim Phú Sát Dung Âm, nàng há chẳng phải cũng vậy sao, bản thân mỗi đêm đều sẽ bỗng nhiên thức tỉnh, nàng không muốn lại mất đi Vĩnh Tông nữa, nàng đã mất đi hai đứa bé, nếu lại mất đi Vĩnh Tông, đó là muốn mệnh nàng.
"Nương nương, nô tỳ mấy ngày này nghĩ đến một đối sách..."
Phú Sát Dung Âm nghe người nọ ở bên tai mình tỉ mỉ tường thuật, biểu tình trên mặt biến ảo ngàn vạn.
"Anh Lạc, ngươi có biết đây là Tử cấm thành?"
Bi ai cùng bất lực trong giọng nói Phú Sát Dung Âm để cho Anh Lạc thương tiếc nắm chặt hai tay nàng.
"Nương nương, nô tỳ cùng người nói những thứ này cũng chỉ là sau khi chuyện phát sinh, nếu cái gì cũng không phát sinh, nương nương cứ trước sau như một là được."
Bàn tay mảnh khảnh của Phú Sát Dung Âm phất qua mặt Ngụy Anh Lạc, Tử cấm thành này sợ rằng cũng chỉ có Anh Lạc là thật lòng đối đãi mình.
Minh Ngọc ôm Vĩnh Tông trở về liền thấy nương nương bộ dáng buồn bã như vậy, hung ác trợn mắt nhìn Anh Lạc một cái, đem Vĩnh Tông giao vào trong tay Hoàng hậu.
Trường Xuân Cung lại khôi phục tiếng đùa giỡn ngày hôm qua, thỉnh thoảng sẽ truyền tới tiếng Hoàng hậu khiển trách hoặc là tiếng cười bập bõm của Vĩnh Tông.
Từ Trường Xuân Cung đến cửa cung, Ngụy Anh Lạc cảm giác như đi cả một đời. Phụ thân đột nhiên té ngựa làm nàng mơ hồ bất an, phật châu Hoàng hậu trao cho trước khi đi sít sao nắm trong tay, bọc quần áo vai trái tuột xuống tới cổ tay cũng không phát hiện, rõ ràng mưa đều đã ngừng, vì sao ngày này còn âm trầm đáng sợ như vậy? Là chỗ nào không đúng?" Ngụy Anh Lạc, mau nhớ ra! Trong lòng kêu gào, lại không có được đáp án!
"Này! Ngươi có còn định đi ra hay không?"
Có lẽ là thủ vệ thấy cung nữ này đứng đây quá lâu, không kiên nhẫn thúc giục.
"Suỵt, ngươi muốn chết phải không? Đó là tỳ nữ được sủng nhất bên cạnh Hoàng hậu."
Một người thủ vệ khác nhỏ giọng nói.
"Nương nương?!" Ngụy Anh Lạc đột nhiên thức tỉnh, vội vàng chạy đi đến Trường Xuân Cung.
Phải, chính là như vậy, là nương nương, tại sao phụ thân sẽ bỗng nhiên té ngựa? Tại sao đột nhiên thông báo cho đứa con gái trước nay không nghe không hỏi như ta?!
"Âm mưu —— "
Lúc Ngụy Anh Lạc nghĩ thông suốt, người đã tới cửa Trường Xuân Cung, bất chấp lễ phép, vội vàng vọt vào.
"Anh Lạc?"
Phú Sát Dung Âm rõ ràng cảm giác thật bất ngờ.
Thanh âm của Phú Sát Dung Âm, luôn có thể dễ dàng xoa dịu tâm trạng nóng nảy của Ngụy Anh Lạc, giống như giờ phút này, Ngụy Anh Lạc thấy người nọ đang ôm Thất a ca nghi hoặc nhìn mình, tâm tình bất an ban nãy liền dễ dàng bay đi.
"Nương nương, còn nhớ lời nô tỳ đã nói với người sao? Đoán chừng có người muốn ra tay, chuyện lần trước đề cập với người không khéo phải thực hiện sớm rồi."
Không nhanh không chậm nói xong, không khó nhìn thấy Phú Sát Dung Âm tâm tình biến hóa.
"Ngươi nói là hôm nay bổn cung mệnh ngươi ra cung thăm cha ngươi cũng là bị người tính kế cả sao?"
"Phải."
"Sẽ không sai?"
"Thà sai cũng không muốn đánh cược."
"Để bổn cung suy nghĩ..."
"Nương nương!"
"Anh Lạc..."
"Nương nương, xin tin tưởng Anh Lạc."
Minh Ngọc đứng ở một bên ngơ ngác nhìn hai người, không biết các nàng đang nói gì, càng không cam lòng nương nương chỉ cùng Anh Lạc nói, bản thân giống như một người ngoài.
"Hai người đang nói gì?"
Minh Ngọc không nhịn được chen vào hỏi, quả thực cũng có chút không chịu nổi bầu không khí khẩn trương giữa hai người này.
Phú Sát Dung Âm nhìn Anh Lạc một chút, bản thân nếu thật sự đáp ứng, Minh Ngọc tuyệt không thể tiếp tục ở lại nữa, suy nghĩ chốc lát tỏ ý Anh Lạc báo cho nàng biết.
Anh Lạc cũng đang có ý đó, kêu Minh Ngọc đóng cửa lại, lúc này mới tỉ mỉ nói ra.
"Trước đây không lâu, ta nói với nương nương, nếu có người lại ra tay tổn thương Thất a ca và nương nương, ta sẽ trù tính mang nương nương rời khỏi Tử cấm thành này."
Minh Ngọc kinh hô đúng như dự đoán, Ngụy Anh Lạc kịp thời đi lên che miệng nàng trước.
"Ngươi điên rồi!"
Được thả ra lại, Minh Ngọc vẫn chưa hòa hoãn nổi.
"Một hồi nữa ngươi núp ở dưới giường phòng Thất a ca, nơi đó có một đường hầm thông tới tẩm điện của nương nương, gặp phải nguy hiểm lập tức trốn vào không thể đi ra. Trừ hai người thị vệ kia, không ai biết ta trở lại, nhưng không ảnh hưởng bao lớn, người biết tình hình đều cho rằng ta vẫn ở ngoài cung thăm phụ thân, Diệp Thiên sĩ bên kia ta đi an bài, nương nương một hồi đi theo nô tỳ là được."
"Tại sao?"
Minh Ngọc không hiểu.
"Anh Lạc, bổn cung muốn viết thư, ngươi đi trước đi."
Phú Sát Dung Âm thanh âm nhàn nhạt để cho Anh Lạc rất không yên tâm, trong miệng thưa vâng trong lòng lại bắt đầu tính toán.
Đêm, an tĩnh lạ thường.
Minh Ngọc có chút mơ màng buồn ngủ, ngay khi nàng cho rằng tối nay sẽ không phát sinh chuyện gì, ngoài cửa truyền tới thanh âm đùng đùng, theo sau chính là ánh lửa ngất trời. Trong nháy mắt Minh Ngọc tỉnh táo đem cái gối ôm được mặc áo quần Thất a ca ném ở trên giường, ôm lấy Thất a ca đang không ngừng khóc nháo trốn vào đường hầm.
Thế lửa càng ngày càng lớn, Phú Sát Dung Âm biết rõ Vĩnh Tông có Minh Ngọc bảo vệ nhưng lòng vẫn thắt chặt, theo như Ngụy Anh Lạc an bài, bản thân lại là phải thật sự khóc thành cả người đẫm lệ. Người chạy tới cứu hỏa càng ngày càng nhiều, không ai phát hiện Hoàng hậu đã không thấy, tất cả mọi người đều một lòng nghĩ đến Thất a ca trong biển lửa. Hoàng thượng tới, hỏa hoạn cơ hồ đã dập tắt, cuối cùng nhớ ra Hoàng hậu, cuống cuồng tìm khắp bốn phía.
"Không tốt! Hoàng hậu nương nương từ vọng lâu nhảy xuống!"
Không biết là ai truyền tin tức đến, tất cả người có mặt tại chỗ đều kinh ngạc.
"Dung Âm ——" Hoàng thượng bi ai hô lớn phá vỡ trời đêm mênh mông.
Ngày kế tiếp, Anh Lạc trở lại rồi.
Ngày đó, lụa trắng đeo đầy Trường Xuân Cung.