[Đồng Nhân] Tân Nữ Phò Mã

6.83/10 trên tổng số 23 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
[BHTT][Đồng nhân] Tân nữ phò mã Tác giả: qwerty67 Tình trạng: Hoàn ( 16 chương + 4 gian mạc ) Editor: Bé Na Beta: Mấy Con Đũy Nghèo Khổ ( Fb.com/qideasgroup )
Xem Thêm

Gian mạc 3
Gian mạc03

Trần Chiêu nhìn một chút, hắn liền biết vị này chính là người mà mình phải vâng mệnh chiếu khán.

Nhiệm vụ này, năm ngày trước đó, vị Thừa tướng « trẻ tuổi, được mọi người ủng hộ » bỗng dưng bị nhốt vào thiên lao, triều đình một trận ồn ào sôi sục, dân gian cũng dư luận xôn xao, thái tử vì muốn bảo hộ muội phu liền đưa hắn an bài vào trong thiên lao này làm nội ứng.

Thái tử ngày đó thái độ khá lo lắng, tuy là mệnh lệnh, nhưng cảm giác ngây ngô phiền não vô thố lại càng như là nhờ người giúp đỡ.

Trần Chiêu rất nhanh liền đáp ứng, không chỉ có bởi vì hoàng mệnh không thể trái, cũng bởi vì ân huệ mà Phùng Thừa tướng trước đây đã giúp cho mình.

Nói đến thì, Phò mã gia sớm quên trận nhất thời gặp lại này, nhưng đối Trần Chiêu mà nói chính là bước ngoặt thay đổi cả đời.

Đó là lúc Phò mã lấy thân phận khâm sai đại thần, đến Diệu Châu thanh tra chuyện có người tạo phản.

Liền giống như đại đa số thanh niên ôm ấp chí khí cao xa, Trần Chiêu tự biết sau khi Tri phủ chết, triều đình quan viên liền ở Diệu Châu bắt đầu không ngừng « ta cần ta cứ lấy, tâm tồn bất mãn ».

Hàng năm, thuế phải giao nộp cho quốc khố, lương thực phải thu vào kho, có thể để cho nhà người bình thường ăn đến mấy tháng.

Diệu Châu tuy rằng đất rộng của nhiều, thương trường phồn vinh, cũng không chịu nổi loại bóc lột mạn vô tẫn đầu như vậy.

Cho nên, ngay lúc một thân quan phục màu đỏ Phùng Thiệu Dân đứng ở nha phủ, nghiêm giọng trầm sắc điều tra đám quan viên có liên quan, Trần Chiêu và tất cả bách tính quan khán Diệu Châu đều quên không được một màn đó.

Dáng người quá mức trẻ tuổi tuấn mỹ lại uy nghiêm lãnh ngạo, thanh âm thật sự vững vàng mà lại trong suốt như nước, mắt sáng như đuốc thiêu đốt, ẩn ẩn lửa giận ── hình tượng quang huy cao thượng đó là ánh nắng phá tan mây đen, dễ dàng trấn an được cảm giác không tín nhiệm mà dân chúng tích lũy lâu ngày, đột ngột dâng trào đối quan phủ.

"Ngươi cũng biết nghĩa của cái gọi là 'quan phụ mẫu' ? Nhân dân là con cái của ngươi, cha mẹ vô pháp bảo hộ con cái, thậm chí thương tổn con cái, thì có mặt mũi gì tự xưng là người ? Triều đình là mấu chốt của một quốc gia, há có thể tiếp tục trọng dụng những quan viên 'không phải là người' ? Ta mặc dù thừa lệnh thiến tử, càn quét tham quan, nhưng lúc này nếu xử phạt ngươi thì cũng chẳng phải là 'thay trời hành đạo', chỉ là đồng nghiệp với nhau, cha mẹ, hoặc là, một gã sinh ra để làm người chế tài."

Lời Phùng Thiệu Dân nói, Trần Chiêu mỗi khi hồi tưởng lại, có chút giống như ngay cả bên tai cũng còn có thể quanh quẩn sự thanh lãnh cùng tự hào của hắn.

Tâm chí tự ràng buộc mình như vậy, khiến người tất cả hướng tới, cũng khiến chính mình nội tâm lay động đến nan dĩ ngôn dụ.

Trong cuộc đời, chỉ cần từng thấy qua hình tượng như thế, liền không thể nào đi sai đường, sự tồn tại của Phùng Thiệu Dân chính là đại biểu cho chính đạo.

Vì thế, hoàng đế quá vớ vẩn hồ đồ ── đem vị quan tốt như vậy nhốt vào thiên lao.

Tội 'khi quân' là cái gì, không ai biết, trên thực tế, cũng không có người tin tưởng. Một hoàng đế hoang đường và một quan viên « quên thân hộ quân », mức độ đáng tin của hai người cũng không có chỗ nào giao nhau.

Trần Chiêu lần thứ hai nhìn thấy Phùng Thiệu Dân, đối phương mặc dù đã là một thân mất hồn, hai má gầy yếu, dị thường đơn bạc, nhưng đôi hắc mâu trong suốt thâm sâu vẫn là uy phong lẫm lẫm như trong trí nhớ.

"Thái tử hắn, đang suy nghĩ biện pháp cứu ngài."

Đối với câu trấn an này của Trần Chiêu, Phùng Thiệu Dân chính là giơ lên tươi cười yếu ớt, dùng giọng nói hơi chút khàn khàn mà trả lời:

"Ta đã làm sai, bị xử phạt cũng là đương nhiên. Thỉnh ngươi nói cho thái tử không nên làm phiền, đây là con đường ta tự mình lựa chọn. Ngược lại... Thỉnh thái tử hảo hảo chiếu cố công chúa, đừng để cho nàng vì nhất thời kích động mà làm ra việc ngốc."

Trần Chiêu trầm mặc trong chốc lát, không biết có nên nói "Công chúa bởi vì cầu Hoàng Thượng đặc xá tội cho ngài, hiện tại đã bị giam lỏng ở bên trong phủ." hay không.

Phò mã trong mắt hiện lên đủ loại kiểu dáng tâm tình, sau đó từ từ phát ra thở dài.

"Nha đầu ngốc kia...."

Từ lần nói chuyện này, Trần Chiêu hiểu được Thiên Hương công chúa là người Phùng Thiệu Dân nhung nhó nhất, vì thế chỉ là tin tức có liên quan đến công chúa mà mình có thể thu thập từ bên ngoài, trở lại thiên lao liền đem toàn bộ kế lại cho hắn.

Mỗi một lần, Phùng Thiệu Dân đều im lặng lắng nghe, chuyên chú có chút giống như trên thế giới chỉ nghe hiểu ngôn ngữ này.

Có vài lần, Trần Chiêu nhìn thấy trong đôi đồng mâu đen nhánh hiện lên thủy quang, lại trong nháy mắt bị kiềm chế, chỉ còn lại có tràn đầy áy náy và yêu thương thổi quét qua đáy mắt bình thường bình tĩnh vô ba.

Cảm tình mà Phùng Thiệu Dân đối công chúa, khiến Trần Chiêu nhớ tới mấy chữ "Con tằm đến chết vẫn nhả tơ ".

Nếu có thể để cho Phò mã và công chúa gặp mặt thì tốt rồi, trong lòng hắn dâng lên loại ước ao này, chờ đợi đến lúc mình nhìn thấy vợ chồng bọn họ gặp lại, đáy mắt Phùng Thiệu Dân có thể nhất thời giảm bớt tuyệt vọng.

* Con tằm đến chết vẫn nhả tơ. Nguyên tác:春蚕到死丝方尽xuân tàm đáotử ti phương tẫn

Chính là, đợi cho Phò mã và công chúa thật sự gặp lại, tuyệt vọng cũng tích lũy càng sâu.

Ngày đó, lúc Trần Chiêu đi vào thiên lao, vừa vặn nhìn thấy công chúa giảo phá ngón tay, ở trên hưu thư, giống như một người mù, hoảng loạn run rẩy mà viết xuống danh tự.

Phùng Thiệu Dân cuối cùng nói với thê tử gì đó, hắn cũng không biết, chỉ có hình ảnh trước mắt này: rõ ràng khát vọng có thể cùng đối phương cùng một chỗ, rồi lại y theo ý chí của mình mà phân khai, khiến Trần Chiêu trong lòng trầm trọng không thôi.

Liền ngay cả Phò mã cũng không phát hiện, sau khi công chúa bật mà khóc rời khỏi, nước mắt mà chính hắn lặng lẽ lạc hạ đã dính ướt hưu thư trong tay.

Trần Chiêu lần đầu tiên nhìn thấy nam tử rơi lệ, không chút nào không cảm thấy bất ngờ, cũng không cảm thấy rằng làm sao kỳ quái.

Sự thật là, tuyệt vọng trong mắt Phùng Thiệu Dân, nhưng lại cho tới bây giờ mới hóa thành nước mắt tích lạc, điểm ấy lại khiến cho hắn kinh ngạc.

Thiên lao thường xuyên ở ban đêm vang lên tiếng kêu khóc không muốn chịu chết, nhưng Phùng Thiệu Dân lại luôn lẳng lặng nhìn đến trăng sáng ngoài cửa sổ, mỗi một tiếng sợ hãi gào khóc phiêu dật như huyễn, giống như trong nháy mắt sẽ tiêu thất.

Vì thế Trần Chiêu biết, người kia cũng không phải vì cảnh ngộ mà mình gặp được mà khóc. Trên thế giới chính là có một số người giống như Phùng Thiệu Dân, có thể vì rất nhiều rất nhiều thống khổ của những người khác mà rơi lệ, lại một chút cũng vô pháp vì bi thương của chính mình mà khổ sở.

Nếu nói là vì cái gì, nhất định là bởi vì có loại áy náy mà ngay cả trả giá sinh mệnh cũng không đủ để bù lại, cho nên mới ngay cả muốn khóc cũng khóc không được, nước mắt toàn bộ ngưng đọng lại ở trong « biển tội mênh mông ».

Tội nghiệt và sai lầm cắn nuốt loại « phát tiết tình cảm » mà thân là người nên có, cuối cùng lại trở thành một khối xác không hồn, bỏ mặc hồn phách ở trong địa ngục chịu khổ.

── Cho nên, ngay lúc hai chân của Phùng Thiệu Dân bị đánh gãy, hắn không chút nào kinh ngạc chuyện thật là ngay cả một tiếng la hét cũng không phát ra. Ngay lúc tâm đã chết, thân thể như thế nào còn cảm thấy đau đớn ?

*63

"Ngài chẳng lẽ là đang tự trừng phạt chính mình hay sao ?"

Trần Chiêu trước tiên xử lý cho đôi chân bị thương kia, cố định tấm ván gỗ vững chắc tiếp hợp với hai chân, hy vọng cách làm này có thể giúp cho người này một chút khả năng đi lại được ở tương lai.

Phùng Thiệu Dân ngồi ở trên sàn, lưng dựa vào vách tường, nhìn đến tiểu vật phẩm trong tay. Hắn vẻ mặt hờ hững tùy ý hành động của Trần Chiêu, không có ý tứ ngăn cản.

"Không... Vì muốn giúp nàng đạt được hạnh phúc, ta đã không còn thừa lực để thương hại chính mình. Làm ra loại chuyện này, ta còn có tư cách thương hại chính mình sao ?"

Thanh âm của Phò mã dị thường khàn khàn, Trần Chiêu vì thế vội vàng kêu ngục tốt bên ngoài đưa tới nước trà.

Tuy rằng trừ bỏ hắn ra, mấy ngục tốt khác vốn đều là người hầu ở trong thiên lao, nhưng bọn hắn cũng giống như hắn, đối đãi với Phùng Thiệu Dân khá là hữu lễ, người này tựa hồ có được năng lực kích phát nội tâm của người khác hướng tới con đường thuần khiết chính trực.

Chính là, sự cao thượng này cũng sẽ khiến cho người ta phát sinh trong lòng loại du͙© vọиɠ muốn phá hoại, thị ngược, thi bạo...

( Những kẻ có ) Thú tính bị tục lệ thường quy sở kiềm chế, mấy kẻ này thường thường bởi vì loại quang huy như vậy mà xuẩn xuẩn muốn động tay động chân, gã thái giám kia chính là ví dụ tốt nhất.

Đối vị Phò mã võ công thâm hậu mà nói, mặc dù hai chân tê liệt những vẫn tồn tại tính đe dọa, lại thêm mọi người trong lao đối Phùng Thiệu Dân khá là lễ ngộ, càng khiến cho gã thái giám kia tìm được lý do chính đáng để thi ngược.

Vài đêm, thanh âm Phùng Thiệu Dân bị roi quất có thể thay thế được tiếng phạm nhân gào khóc ngày thường, từng đợt trường tiên cắt qua không khí, xé rách mùa xuân ấm áp lẫn da thịt Phò mã.

Có khi, ngục tốt ghét bỏ thi hình cho nên không dùng hết toàn lực, Ngụy công công còn có thể tự mình động thủ.

Thân là thái giám liền mất đi tính dục mà một nam nhân vốn có, nhưng Trần Chiêu khi đó nhìn đến hắn, cũng hiểu được đối phương đang ở trong quá trình tra tấn này mà được đến loại phát tiết tính dục cao hơn, chỉ cần là một nam nhân liền không thể nào không nhận ra cái loại vẻ mặt này.

Phùng Thiệu Dân trong quá trình bị tra tấn này, luôn dùng ánh mắt lạnh thấu xương mà nhìn chăm chú vào công công.

Trần Chiêu phát hiện, nếu có thể bởi vì vậy mà giúp cho mảnh tâm tuyệt vọng của Phò mã lại một lần nữa dấy lên chút tình cảm, thì có lẽ, chuyện Ngụy công công thi bạo lại là một chuyện tốt.

Phò mã là một người cốt tủy tràn ngập tuyệt cao ngạo khí, sao có thể cúi đầu chịu một gã thái giám hèn hạ lăng mạ ?

Cho nên liền bắt đầu rồi, hai người bọn họ đối kháng ở trong lao.

Ngay lúc Ngụy công công thi bạo với Phùng Thiệu Dân, Phùng Thiệu Dân liền ở trong miệng đối hắn châm chọc khıêυ khí©h ── Trần Chiêu phải thừa nhận, vị Phò mã tao nhã có lễ lúc nhục mạ người ta nhưng cũng có thể thập phần chói tai, những câu trạc vào lòng người, cấm không được chạm đến chỗ đau.

"Còn tiếp tục như vậy, trước lúc ra pháp trường, ngài đã bị gϊếŧ chết rồi, Phò mã gia."

Trần Chiêu vừa sát lau chùi tấm lưng đầy vết thương, vừa dùng ngữ khí nửa thật nửa đùa mà nói:

"Gã thái giám kia nhất định là đã yêu ngài, ta còn chưa nhìn thấy qua có người nhiệt tình như vậy."

"Ta hiện tại mới biết được, có lẽ cùng công chúa ở chung đã giúp ta luyện thành một thân chịu được đấm đá, cam giá của công chúa và công phu trên chân mới thật sự là đòn thảm khốc."

Phùng Thiệu Dân đạm đạm cười, khuôn mặt tái nhợt không ngừng tích lạc mồ hôi.

"Thái giám kia cũng không phải là người luyện võ, hắn tự mình động thủ với ta mà nói ngược lại càng thoải mái, Trần huynh, ngươi không cần lo lắng."

Trần Chiêu im lặng gật đầu, đáy mắt cư nhiên cảm thấy hơi chút ươn ướt.

Đều đã đến nước này, vì cái gì Phùng Thiệu Dân vẫn còn an ủi những người khác ? Cuối cùng trong lòng hắn liệu còn có chính mình hay không ?

Ánh mắt uy lẫm chính khí của hắn, đến tột cùng là chăm chú nhìn cái gì ?

Đêm nước mắt tích lạc trên hưu thư, sợ là Trần Chiêu duy nhất một lần có thể nhìn đến hắn ưu thương rơi lệ.

... Hai chân vẫn không được đến cứu trợ nên có.

Từ ngay từ đầu đến bây giờ, chỗ đau nhức mặc kệ Trần Chiêu như thế nào hoán dược bó ván gỗ, Phò mã tựa hồ cũng không cảm nhận được đặc biệt đau đớn, điểm ấy thật sự khiến hắn thập phần lo lắng, mà thương thế của tấm lưng không nhận được đầy đủ trị liệu, lập tức liền nghênh đón trận tra tấn tiếp theo, càng làm cho cả tình huống như lũ cuốn.

Vết thương nhiễm trùng đã sớm lở loét, mơ hồ thối rữa, phân không ra đâu là vết thương cũ, đâu là vết máu vừa mới khép miệng khi màn đêm buông xuống.

Chính là, ngược đãi như vậy vẫn chưa đủ để khiến cho Phùng Thiệu Dân nhận thua. Trần Chiêu lúc này đã xác định, vị khâm sai đại thần hai năm trước ( mà mình ) chứng kiến ở Diệu Châu, loại ánh sáng có thể xuyên thấu mọi hắc ám, đang từng giọt từng giọt trở lại trong cơ thể Phò mã, linh hồn kiêu ngạo vốn có đang từng phân từng hào trở về.

Vào thời điểm này, Ngụy công công đã phát hiện ra nhược điểm của hắn.

Mặt ngọc Quan Âm lộ ra bên ngoài cổ áo, thiếu chút nữa đã cướp đi sinh mệnh và tôn nghiêm của Phùng Thiệu Dân. Vì bảo hộ vật nhỏ này, Phùng Thiệu Dân tràn đầy khuất nhục mà cắn môi, nhỏ nhẹ suy yếu nói ra lời đầu hàng.

"Đừng lấy nó đi... Ta, cầu ngươi... ! !"

"Xem ra, vật này là tượng trưng cho thắng lợi của ta 吖."

Ngụy công công cảm khái mà thở dài, có chút giống như đã hoàn thành một thành tựu vĩ đại trong đời, lấy đi mặt ngọc Quan Âm của Phùng Thiệu Dân yên lặng chứng minh hắn đã thành công cướp lấy tôn nghiêm của người này.

Trần Chiêu đứng ở ngoài lao, trong đầu hiện lên ý nghĩ đuổi theo, gϊếŧ hắn.

Nhưng nghĩ đến đêm nay qua đi, tất cả đau khổ có thể kết thúc, vì thế tiêu phí thật lớn tinh thần lực mà đem phân kích động này liều mình kiềm chế xuống.

"... Ta còn nghĩ đến sẽ mang theo nó cùng chết, lại ngay cả chút nguyện vọng này cũng không đạt thành được."

Phùng Thiệu Dân tự giễu, cười vang mà nói:

"Thôi, thôi ! Xuống địa ngục không cần thần phật làm bạn, tội nhân không cần cứu vớt, ta sinh ra vốn không có gì, ta chết lại há có thể được phúc !"

Lần đầu tiên nghe được vị Phò mã đạm mạc chợt cuồng vọng cười to, cũng khiến người chua xót mà lĩnh ngộ như vậy.

Trần Chiêu nắm chặt hai tay, cuối cùng cũng nói không nổi nửa điểm an ủi. Liền ở lúc ngay cả chính hắn cũng bị nỗi tuyệt vọng của Phùng Thiệu Dân ăn mòn toàn thân, thế giới ôn nhu mà trầm tĩnh ngầm nổi lên một trận mưa.

... Mưa liên tục rơi xuống, trước ngày thái tử đăng cơ, vốn vẫn là mùa xuân thong dong, trăm hoa nở rộ.

Trong hoàng thành, mưa bụi mờ ảo, không khí rét lạnh có thể phun ra sương trắng. Trần Chiêu một người, mang theo Phùng Thiệu Dân đã thay nho sam sạch sẽ, đi ra ngoại thành, hắn một tay cầm dù, một tay nâng vị Phò mã hành động bất tiện, y phục sớm bị mưa tật ướt, nhìn qua có chút chật vật.

"Phiền toái ngươi, Trần huynh."

Khi giọng nói nhỏ nhẹ của Phùng Thiệu Dân vang lên, Trần Chiêu nhìn đến trên mặt hắn lộ ra một mạt mỉm cười, tuyệt đẹp tinh thuần, rực rỡ lại tươi đẹp.

Hắc mâu của hắn thần bí sâu thẳm, âm thầm sinh huy, sợi tóc được giọt mưa điểm xuyết, đen nhánh như sa, lóe ra rực rỡ, tao nhã mềm mại giống như sợi bông.

Trần Chiêu cơ hồ nghĩ đến hắn là vị tiên nhân cưỡi mây mà đến, mà chính mình là cỏ xanh may mắn được tiên nhân tưới mát.

Nữ tử cũng tốt, nam tử cũng thế, là một Phùng Thiệu Dân mà người ta không thể nào không yêu.

Chỉ cần còn có một khỏa tâm luôn hướng tới điều tốt đẹp, mỗi người liền sẽ bị vẻ đẹp « đại biểu tối cao, không chút tỳ vết » kia hấp dẫn.

Không phải thiêu thân lao đầu vào lửa điên cuồng hoặc vô vọng, mà là từ chỗ hắc ám chân chính đi về phía ánh mặt trời chiếu rọi, nơi quang đãng.

Tuyệt vọng hoặc hy vọng, bi thương hoặc sung sướиɠ, Phùng Thiệu Dân sẽ bao dung cho hết thảy chuyện trước mắt, hơn nữa, ban cho người khác một sinh mệnh hoàn toàn mới.

Chính là ── Trần Chiêu trong lòng dâng lên một cỗ đau thương sâu sắc ── chính là, lại có ai có thể bao dung cho Phùng Thiệu Dân tất cả ?

*64

Đột nhiên, cánh tay truyền đến cảm giác thân mình cứng ngắc của đối phương.

Trần Chiêu theo tầm mắt kinh ngạc của Phùng Thiệu Dân nhìn lại, phía trước, một lão nhân mặc trường y màu lam đen, dáng người thấp bé, đang cầm ô bước vội trên đường mà đến.

Phùng Thiệu Dân phát ra tiếng thở dài gần như khóc nức nở, kích động bất chấp chính mình căn bản vô pháp đi lại, bỏ xuống Trần Chiêu bên cạnh, liền muốn chạy lên nghênh đón.

Trần Chiêu không dự đoán được hắn sẽ có loại động tác như vậy, trở tay không kịp, không có ngăn cản, đợi lúc đã phát hiện, hai tay Phùng Thiệu Dân đã đυ.ng phải đá viên dưới đất, thân hình gầy yếu quỳ rạp xuống đất, lê lết cũng lê lết không nổi.

Mưa không chút nào thương hại mà tạt vào hắn, đất ướt cùng dơ bẩn đã nhiễm đen nho sam bố y.

"Phò mã gia!"

Trần Chiêu vội vàng xông lên, đưa tay muốn nâng Phùng Thiệu Dân dậy, nhưng lão nhân xa lạ so với hắn còn nhanh hơn. Lão nhân vô lực mà quỳ xuống, ôm lấy thân thể có chút mập mạp kia, so ra, hình thể của Phò mã càng lộ rõ mỏng manh suy nhược.

"Hài tử, hài tử đáng thương của ta..."

Lão nhân không ngừng lẩm bẩm, vẻ mặt thống khổ mà trào ra nước mắt. Trần Chiêu đứng ngốc một chỗ,không biết nên làm cái gì, chỉ có thể dùng ô che cho hai cha con đang ôm nhau.

"Cha..."

Khuôn mặt Phùng Thiệu Dân mai nhập đầu vai của lão nhân, giống như một tiểu hài tử, bả vai vì nghẹn ngào mà run rẩy.

"Cha, ta thật sự là, rất bất hiếu... !"

Trần Chiêu nhìn Phùng lão gia vỗ nhẹ tấm lưng của Phò mã, trong lòng thả lỏng mà thở hắt ra.

Đối một Phùng Thiệu Dân « luôn gánh vác hết thảy » mà nói, cuối cùng có thể được đến sự bao dung và che chở của phụ thân, thật sự là quá tốt.

"Phùng lão gia, Phò mã, xin cho ta trước mang nhị vị lên xe ngựa đi."

Đây là nhiệm vụ cuối.

Phùng Thiệu Dân không muốn bị an trí ở phủ đệ nghỉ ngơi, mà là yêu cầu Trần Chiêu lập tức dẫn hắn rời khỏi thiên lao, nguyên nhân cũng rất dễ giải thích.

Nhìn hai thân nhân đang ôm nhau này đi, bên trong hoàng thành như thế nào lại có loại ấm áp như vậy ?

Đương nhiên, lúc này Trần Chiêu căn bản chưa biết, bên trong hoàng thành còn có một nữ tử khác nguyện ý cho Phùng Thiệu Dân ấm áp, đang ngẩn ngơ nhìn đến chỗ thiên lao không người, lặng lẽ rơi xuống nước mắt « không đếm được, không ít lần ».

Đạo thánh chỉ trong tay nữ tử cô độc rơi xuống, nét chữ cự long phi vũ trên đó viết: "Ba ngày sau, thái tử đăng cơ, đại xá thiên hạ, Phùng Thiệu Dân lập tức phóng thích, vĩnh viễn không được quay về kinh".

*# không đếm được, không ít lần

"Liền ngay cả lần cuối cùng, cũng không muốn để cho ta gặp nàng... Ta thật sự là, khiến nàng ghê tởm như thế hay sao... ?"

Lời thì thào tự hỏi của nữ tử, mềm nhẹ quẩn quanh, phiêu đãng ở trong lao, thực dễ dàng liền bị vũ thế dần dần tăng cao che giấu đi, sau đó cũng không ai có thể nghe rõ.

Thêm Bình Luận