"Có từng nghe về "mệnh thiên sát cô tinh" bao giờ chưa?" Bà lão cất giọng trầm trầm hỏi, nguyên một lượt hơn chục đứa trẻ sợ run nhong nhóc, ôm nhau run lẩy bẩy. "Chưa... chưa... chúng con chưa nghe.. …
"Có từng nghe về "mệnh thiên sát cô tinh" bao giờ chưa?"
Bà lão cất giọng trầm trầm hỏi, nguyên một lượt hơn chục đứa trẻ sợ run nhong nhóc, ôm nhau run lẩy bẩy.
"Chưa... chưa... chúng con chưa nghe...."
Tôi ngồi bên cạnh bà lão, thở dài, bà lại thế nữa, hơi tí là lại dọa trẻ con.
[...]
Tôi tên là Âm Dạ Nguyệt, mười chín tuổi. Bà lão tôi đang nhắc đến là Phong Bà Bà, người thân duy nhất trên đời của tôi.
Không phải bà ấy là bà nội hay bà ngoại ruột của tôi đâu. Tôi vốn là một đứa trẻ mồ côi, nghe Phong Bà Bà kể, tôi bị vứt bỏ từ khi mới sinh ra, là bà ấy nhặt tôi về nuôi. Phong Bà Bà là thầy pháp, mọi người thường tìm đến bà để trấn vong, xem quẻ, tính ngày. Nhưng có một điều kỳ lạ mà mọi người không hiểu, thậm chí tôi ngày ngày quanh quẩn cạnh bà cũng không hiểu, đó là khi xem quẻ cho mọi người, bà luôn ngồi cách họ một khoảng đủ xa, quay lưng về phía họ. Mọi thứ cần trao đổi đều sai tôi truyền đạt qua lại.