Người quen hai người họ đều nói Sở Lại và Thẩm Quyền Chương đều thuộc dạng “cao cấp” trong giới, ít nhất nhan sắc và thân hình cũng trội hơn người khác.
Chỉ là tính lưu động trong giới quá lớn, rất ít người thực sự chọn kết hôn.
Thẩm Quyền Chương còn chưa come out với gia đình, đối với vấn đề kết hôn cũng kín như bưng. Ngoảnh đầu lại nhìn thì cuộc tình này sớm đã đầy vết rạn nứt nên cũng không cần thiết phải vãn hồi lại làm gì.
Trước kia khi mua chiếc bàn phím giới hạn kia thì Sở Lại còn tìm bạn thân Liễu Uyên để tư vấn.
Khi Sở Lại vừa trả lời Thẩm Quyền Chương xong thì đối phương cũng vừa hay gửi tin nhắn đến hỏi: [Sao rồi, sao rồi! Trải qua một đêm vui vẻ chứ? cười xấu xa.jpg]
Sở Lại: [Chia tay rồi.]
Liễu Uyên: [Cái gì vậy? Chia tay! Có chuyện gì vậy?]
Hồi đại học, hai người học chung chuyên ngành, lại còn là bạn cùng phòng với nhau nên Liễu Uyên được coi là người chứng kiến mối tình sinh viên của Sở Lại và Thẩm Quyền Chương.
Mặc dù cậu ấy cũng nói hai người chẳng có thời kỳ yêu đương mặn nồng gì cả nhưng cậu ấy vẫn ngưỡng mộ cảm giác sống những ngày bình lặng bên nhau của hai người.
Sở Lại đi ra ngoài nghe điện thoại.
Giọng của Liễu Uyên nghe có vẻ rất sốc: “Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại chia tay? Tớ còn tưởng hai người sắp kết hôn rồi chứ”.
Cậu ấy còn kích động hơn cả Sở Lại, giọng còn suýt bị lạc đi: “Phải khó khăn lắm thì kết hôn đồng giới mới được chấp nhận, như vậy cũng quá…”
Sở Lại vẫn bình tĩnh như thường, giọng điệu cũng rất lạnh lùng: “Hắn nɠɵạı ŧìиɧ, bị tớ bắt tại trận”.
Liễu Quyên mắng một tiếng: “Không phải chứ, hắn dẫn bồ nhí lên giường của hai người làm? Tên tiện nhân Thẩm Quyền Chương này!”
Sở Lại kể cho cậu ấy nghe chuyện xảy ra vào tối hôm qua.
Liễu Quyên cũng cạn lời: “Cảm giác là một câu chuyện chia tay có thể lên chủ đề hot trên web video ngắn”.
Sở Lại cầm ly cà phê nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cậu mỉm cười nói: “Tớ cũng cảm thấy như vậy”.
Người bạn ở bên kia im lặng một lúc: “Sở Lại à, sao tớ thấy cậu chẳng buồn chút nào vậy?”
Sở Lại cũng thẳng thắn thừa nhận: “Tớ cũng rất lạ lùng”.
“Có thể là trước kia Thẩm Quyền Chương đã bộc lộ suy nghĩ muốn tìm người có tiền. Tiền lương tính theo năm của tớ cũng ổn, mặc dù có một căn nhà bố để lại cho nhưng không phải khu vực trung tâm nên bán cũng chẳng được bao nhiêu”.
“Tớ cũng không muốn bán”.
Con người đến một độ tuổi nhất định thì ít nhiều gì cũng có những nỗi lo. Gia đình của Sở Lại hoàn toàn khác với gia đình của Liễu Uyên.
Đều là đồng tính nam nhưng Liễu Uyên thuộc kiểu không bao giờ thoát được xem mắt. Sau khi gia đình chấp nhận thì vẫn hy vọng cậu ấy có thể tìm được một người môn đăng hộ đối.
Còn Sở Lại thì bố mất từ cấp 2, mẹ thì năm thứ hai sau khi bố mất tái giá nên Sở Lại sống cùng bà nội.
Những ngày tháng bên bà cũng chẳng được lâu, vào kỳ nghỉ hè sau khi cậu thi cấp 3 xong thì bà nội cũng qua đời.
Sở Lại không thường xuyên liên lạc với người mẹ sau khi tái hôn đã sinh thêm một người con cho chồng mới. Tiền học đại học cũng đều do bản thân tự đi làm thêm kiếm được, càng không có bất kỳ sự giúp đỡ nào khác. Cậu có thể đi đến ngày hôm nay đã là quá giỏi rồi.
Ban đầu Liễu Uyên cảm thấy Sở Lại trông rất đẹp trai, cuốn hút nhưng hơi lạnh lùng thôi.
Sau khi tiếp xúc một thời gian, cậu ấy mới phát hiện tính Sở Lại hay né tránh, không biết đáp lại sự nhiệt tình, quan tâm của người khác như thế nào vậy nên mới tỏ ra lạnh lùng.
Có thể người khác không biết nhưng Liễu Uyên rất hiểu Sở Lại.
Để nghe chính miệng Sở Lại nói một câu thích là điều rất khó, nhưng một khi cậu đã nói thích thì chắc chắn sự yêu thích đó còn nhiều hơn bình thường gấp trăm lần nghìn lần.
Vậy nên khi Sở Lại chọn Thẩm Quyền Chương trong đống người theo đuổi cậu thì Liễu Uyên nghĩ Sở Lại sẽ mãi mãi ở bên Thẩm Quyền Chương thôi.
Nhưng đáng tiếc, phần lớn tình cảm đều khó có thể mãi mãi bền lâu, đa số kết cục đều là ai đi đường nấy.
Liễu Uyên thở dài một hơi: “Có lẽ cậu không nhận ra nhưng cậu kiểu như chậm nhiệt ấy. Lúc trước cậu nói với tớ đồng hồ bà nội tặng cậu hỏng rồi mà một tuần sau cậu mới bắt đầu buồn”.
“Quả nhiên tra nam ở khắp mọi nơi. Tên tiện nhân kia tốt nhất đừng để tớ nhìn thấy, nếu không cứ nhìn thấy hắn một lần là tớ đánh một lần”.
Sở Lại phì cười: “Chúng ta đều là đàn ông đó”.
Liễu Uyên nghĩ đến hai người họ còn sống chung thì bất giác hỏi: “Thế cậu bàn bạc với Thẩm Quyền Chương chưa? Hắn ta thường đẩy cho cậu trả tiền nhà mà”.
Sở Lại ừ một tiếng: “Tớ định đổi sang căn khác, càng nhanh càng tốt”.
Liễu Uyên rất nhiệt tình: “Vậy được, tớ tìm giúp cậu, đợi đến khi dọn vào nhà mới chúng ta đi uống một chầu”.