Chương 38

Cảm xúc dâng cao khiến mùi hương hoa càng thêm nồng đậm, phấn hoa ở sâu trong đại não đã ngưng tụ thành hạt giống mới.

Trong đại não có thêm một cái hạch não, cảm giác hôn mê như sóng thần vọt tới.

Các cô dâu máu đã không thể bay nữa, bởi vì bọn họ còn không biết sẽ bay tới chỗ nào.

Trước khi bị mất khống chế, cô dâu máu phải cưỡng ép lôi thứ này ra. Thuốc màu hóa thành huyết thủy thúc đẩy hạt giống của hoa lựu đột biến, tiếp theo mấy giây, cánh môi khô cạn giật giật, một đóa hoa đang chớm nở xuất hiện ở giữa răng môi.

Cô dâu khô gầy mặc cái váy màu trắng nhuốm máu ở dưới ánh trăng phun nụ hoa ra, mang lại một loại mỹ cảm kỳ lạ mà thê thảm.

Thừa dịp đối phương đang bị khống chế, Ôn Thời liền tranh thủ thu ngắn khoảng cách.

Lại một hương hoa theo gió đêm thổi qua.

Cũng không lâu lắm, trong miệng cô dâu máu lại phun ra một đóa hoa nữa.

Ngươi trốn ta đuổi, có mọc cánh cũng khó thoát, nụ hoa liên tục bị phun ra.

Cuối cùng, Ôn Thời đi đến trước mặt hai cô dâu máu, ngồi xổm xuống ôm mặt: "Nhìn bông hoa nhỏ đây nè!"

Trên mặt đất không có hoa, chỉ có một thanh niên điên cuồng giả làm bông hoa trước mặt hai con quái vật.

Mấy cái khay bạc được mài sáng loáng, một cái tay trái một cái tay phải, trên cổ cũng chụp một cái, Ôn Thời lấy ra tám cái khay bạc làm cơ bụng cho mình, đứng từ xa nhìn tựa như là một cái áo giáp màu bạc cỡ lớn.

Một người trưởng thành trên người treo một bộ đồ ăn, tràng diện này nhìn rất là buồn cười.

Nhưng cảnh tượng khôi hài này nhằm vào một thứ gì đó lại vô cùng hiệu quả.

Bộ đồ ăn phản quang khiến động tác của hai cô dâu máu ngừng lại.

Cảm giác thiêu đốt không hề báo trước đánh thẳng vào con mắt của bọn họ, cô dâu máu đau đớn đến mức tơ máu bay múa loạn xạ, công kích ra khắp bốn phương tám hướng. Tơ máu bị hong khô liên tiếp xuất hiện vết nứt, cô dâu máu cứng đờ giống như pho tượng, bọn họ liều mạng muốn quay đầu, nhưng con mắt không tự chủ được dính chặt vào trong hốc mắt, chết sống không chịu động đậy.

Sau khi trọng thương, bộ váy trắng trên người cô dâu máu liền biến thành váy đen.

Rất giống với người phụ nữ mặc váy đen vào buổi tối ngày đầu tiên Ôn Thời gặp được.

Lúc làm nhiệm vụ kỹ năng, ban đầu cổ chân của cậu rõ ràng đã bị tơ máu đâm rách, nhưng về sau đó khi cậu bị một người phụ nữ truy sát dã man thì trước đó chỉ phát sinh một việc, đó là Ôn Thời đã dùng thìa bạc để thấy rõ sau lưng có cái gì. Cuối cùng liên hệ đến lầu hai, khi tất cả phòng cung cấp cho người chơi ở đều có bàn trang điểm nhưng không có gương thì tất cả đã dần dần rõ ràng.

Chỉ sợ là vào lúc cậu cầm thìa bạc lên thì hình ảnh phản xạ ra đã khiến cho cô dâu máu nằm ở sau lưng cậu bị thương tổn.

Cử chỉ của cô dâu máu càng làm cho Ôn Thời kiên định với loại ý nghĩ này.

Cô dâu máu thích khom lưng, cúi đầu đi đường, xưa nay chưa từng đối diện với ánh mắt của người khác. Đây là một loại biện pháp bảo hộ bản thân, để đề phòng việc nhìn thấy bản thân mình ở trong mắt đối phương.

"Sổ tay hướng dẫn bằng tranh ảnh của cô dâu máu đã cập nhật

Chủng loại: Cô dâu máu

Giới thiệu: Bọn họ rất nguy hiểm, hành động hơi chậm một chút, vẫn cho rằng mình là người xinh đẹp nhất trên thế giới, máu chính là vũ khí công kích tốt nhất của bọn họ.

Đúng, đừng cho cô ta nhìn thấy dáng vẻ thực sự, cô ta sẽ sụp đổ."

Trong điều kiện mờ tối mà một cái phản quang còn có lực sát thương lớn như vậy, huống chi là hiện tại.

Ôn Thời chợt nhớ ra việc chủ nhân lâu đài cổ không có cái bóng, nhưng vẫn có thể ăn bình thường, hẳn đây chính là điểm khác biệt giữa quái vật cao cấp và Npc bình thường?

Cô dâu máu che mắt, động tác nôn nụ hoa càng lúc càng nhanh, cuối cùng gần như chỉ phát ra những tiếng "Aba Aba" kỳ quái.

Ngay vào lúc Ôn Thời tưởng rằng mọi thứ sắp kết thúc thì một cô dâu máu trong đó lại đột nhiên chuyển đổi mục tiêu công kích, tơ máu chui vào trong cơ thể đồng đội của ả ta, ùng ục ục hấp thu máu trong đó.

Ôn Thời mở to hai mắt nhìn: "Phạm quy rồi."

Đánh nhau còn mang theo bịch máu, thế thì đánh như thế nào đây?

Phạm quy không chỉ một thứ.

Cô dâu máu san máu ra các bộ phận khác, ngưng tụ thành một tầng máu ở chung quanh cản trở không khí tiến vào. Loại phương thức này cũng gây ra tổn thương to lớn cho cơ thể, nhưng cô dâu máu bị chọc giận có thể bất chấp cả những thứ này.

Ôn Thời: "! ! !"

Cậu lập tức xoay người, vị trí công thủ trong khoảnh khắc đã thay đổi.

"Không được qua đây!"

Cuộc đời không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, mỗi một lần thay đổi đều có khả năng rơi vào chỗ chết, Ôn Thời bây giờ lại thành kẻ trốn chạy, điên cuồng gào thét: "Nếu dám tới đây cô sẽ hối hận đấy, thật đó!"

Mặt trăng đã bị mây chặn, lúc này mọi ánh sáng trong lâu đài cổ đều đã biến mất, hình như là mất điện.

Trò chơi chó má này.

Trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy, hai chuyện vừa vặn đến cùng với nhau.

Mắng thì mắng nhưng bước chân Ôn Thời vẫn không hề dừng lại.

Cậu vọt thẳng ra khỏi tòa thành, khay bạc trên người thực sự ảnh hưởng đến tốc độ, cho nên Ôn Thời chỉ để lại một cái, còn lại đều ném về sau.

Ôn Thời: "Cô còn nhớ mình có một đồng đội hay không? Nếu có kiếp sau, cô ấy nhất định sẽ không đối địch với tôi, tôi nói thật đó, cô vẫn còn có cơ hội quay đầu."

Cô dâu máu càng đuổi hung tàn hơn.

Ánh mắt Ôn Thời trở nên hung ác, xông vào con đường nhỏ.

Lực công kích của cô dâu máu đã bị suy yếu hơn phân nửa, tơ máu có vẻ mềm hơn vừa rồi, đáng tiếc sức mạnh quái vật dù có giảm đi thì chung quy vẫn là quái vật. Ả ta rất thích nhắm vào mắt cá chân và ót, Ôn Thời thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại nhìn thoáng qua, lúc tơ máu sắp đâm thủng cái ót, cậu liền ôm đầu lộn trên mặt đất một vòng. Thế là tơ máu nhắm vào đầu cậu đối hướng đâm vào cánh tay và mắt cá chân làm cho máu tươi không ngừng chạy ra.

"HP của cậu đang hạ xuống."

"Giá trị sinh mệnh của cậu đã hạ xuống còn một phần mười."

...

"Không cần nhắc nhở tôi cũng biết." Ôn Thời cắn răng, kiên trì lăn đến chỗ đèn đường.

Trở tay bắt lấy này hai cây tơ máu, dùng sức kéo về phía trước một phát. Gần đèn đường có một mảng lớn nước đọng, bên trong chiếu rọi ra một cái bóng dữ tợn vặn vẹo, chỉ trong một thoáng, chung quanh hốc mắt cô dâu máu đều là đốm tím.

Ban ngày lúc Ôn Thời ngồi xe ngựa đi ngang qua, còn đặc biệt nhìn qua một cái, xác định hố nước ngày đầu tiên nhìn thấy vẫn còn ở đó.

Lâu đài cổ bị cúp điện, nhưng đèn đường vẫn sáng, Ôn Thời không hề cảm thấy kỳ quái, cái đèn đường này khá giống với một điểm tới hạn hoàn mỹ.