Chương 37

Từ lúc bắt đầu ăn đến giờ, tâm trạng Lạc Tiêu vẫn luôn bồn chồn.

Có một số việc một khi thoát khỏi khống chế thì chắc chắn sẽ xảy ra thay đổi.

Bành Lộ không thể không trấn an cô, thấp giọng nói: "Việc đã đến nước này, nhiệm vụ buổi tối quan trọng, nếu vận khí tốt nói không chừng chúng ta có thể đồng thời tìm được manh mối và nghênh đón tang sự."

Lạc Tiêu hít sâu một hơi, không sai, nếu kế hoạch thuận lợi, bọn họ còn có thể kéo dài thêm một ngày, manh mối tối nay cực kỳ quan trọng.

Sau khi bữa tối kết thúc, cánh cửa lâu đài cổ lại được mở ra.

Ôn Thời không vội ra ngoài, một mình cậu ngồi trên bàn ăn, nghịch ngợm bộ đồ ăn.

Một lát sau, cậu nhẹ giọng nỉ non một câu: "Như vậy cũng tốt."

Vốn dĩ Ôn Thời còn cho rằng, nếu như đám Lạc Tiêu không thể dẫn cô dâu máu về phía bên mình thì cậu cũng chỉ có thể áp dụng chiến thuật quanh co. Giống như bây giờ, người bị chỉ định tìm kiếm cô dâu nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào để lâu đài cổ xảy ra tang sự.

Lần ngồi xuống này trực tiếp đến nửa đêm.

Gió đêm càng ngày càng lạnh, Ôn Thời lấy đồ giấu trong lùm cây ra, tiếp tục làm công tác chuẩn bị.

Cửa vào tầng hầm không xa lâu đài cổ lắm.

Bành Lộ và Lạc Tiêu đã sớm ngồi chờ ở chỗ này.

Ngoại trừ người chơi không thể không làm nhiệm vụ thì không ai nguyện ý ra ngoài hoạt động vào lúc này cả, tất cả mọi thứ ở lâu đài cổ đều được khởi động vào ban đêm, những hạt tròn trên tường cảm giác như là lỗ hổng để cho quái vật hô hấp.

Đợi khoảng hai mươi phút, dưới lòng đất đột nhiên truyền đến một tiếng kêu sắc nhọn.

Tiếng kêu thảm kèm theo những tiếng vang kỳ lạ, sau khi không khí dần dần yên tĩnh Bành Lộ liền làm động tác ra hiệu có thể xuống dưới.

Hành lang dài hẹp càng về đêm càng lạnh lẽo và ẩm ướt, trên đỉnh đầu thỉnh thoảng sẽ có giọt nước ngưng kết nhỏ xuống, trong đó có một giọt rơi vào cổ của Bành Lộ, khiến hắn lạnh đến run người.

Cửa phòng vẽ tranh khép hờ, xuyên thấu qua khe cửa khép hờ, Bành Lộ mượn ánh nến trên hành lang để nhìn vào trong.

Trận pháp đã có tác dụng.

Một bàn tay gầy guộc đặt lên trên tủ thuốc màu, nửa người cô dâu máu đã rời vào Hàng Ma trận, cổ của ả ta bị kéo dài vô tận muốn thoát ra khỏi Hàng Ma trận này.

Cảm nhận được khí tức người sống, cô dâu máu dùng sức quay cái cổ lại. Bành Lộ trực tiếp đối diện với ánh mắt của ả ta, lập tức thấy được một dung nhan dọa người. Trên khóe miệng của đối phương còn dính thuốc màu màu đỏ, nửa bên bờ môi nhìn như phù thủy, lưu lại vết thối rữa.

Bành Lộ lấy vũ khí ra, là một cái cờ có màu đen phía trên in cổ văn khó hiểu, có tác dụng dẫn độ vong linh. Hắn đang định vung cờ thì một trận gió giải nguy thổi tới làm mấy ngọn nến bên trong đều bị dập tắt.

Lạc Tiêu vội chạy tới bảo vệ ngọn nến cuối cùng.

Nhưng mà ngọn gió này như có linh khí, quần áo Lạc Tiêu bị thổi bay lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh lửa cuối cùng bị dập tắt.

Toàn bộ tầng hầm lâm vào một vùng tăm tối.

Trong bóng tối, không gian trong phòng trở nên chật chội.

Mùi máu tươi đậm đặc tràn đầy lỗ mũi.

Lạc Tiêu cảm giác mãnh liệt được chung quanh xuất hiện thứ gì đó đang nhìn bọn họ chằm chằm, hơn nữa không chỉ có một.

"Ha ha ha" tiếng cười kỳ lạ quanh quẩn trong phòng vẽ, cô vô thức lui về phía sau mấy bước, sau lưng cũng có tiếng cười, hơn nữa còn càng ngày càng gần, âm thanh ít nhất phải đến từ hai phương hướng khác nhau.

Hai người đều biết, điều này đại biểu cho việc các cô dâu máu còn lại đã tới.

Lạc Tiêu lấy "Búp bê tập kích" bản cao cấp đã sớm chuẩn bị xong ra, nhét nửa sợi tóc của Ôn Thời vào đó.

Nhiệt độ phòng vẽ tranh lập tức tăng lên làm cho cảm giác đè nén, hít thở không thông cũng dần suy yếu. Lạc Tiêu nhận ra có khí lưu thổi qua bên cạnh nhưng không có dừng lại liền xác định được đạo cụ đã thành công phát huy hiệu dụng. Toàn bộ ánh mắt tà ác trong bóng tối đều tụ tập lại sang một chỗ khác, ác ý dày đặc đến mức không thể coi thường.

"Búp bê tập kích" khiến lửa giận của các cô dâu máu nổ tung.

Bọn họ lặng yên không một tiếng động bay ra ngoài cửa, tìm kiếm khí tức của chủ nhân sợi tóc.

Khoảng cách của song phương vốn không quá xa, Ôn Thời đang ngồi ở trên cái bàn cơm nhỏ xa xa ngắm trăng thở dài.

Lúc nhìn thấy cô dâu máu, ánh mắt của cậu liền sáng lên.

Tất cả là có hai cô dâu máu, với con số này thì cũng không quá khó khăn.

Quản gia là người chu đáo, chuẩn bị buổi ăn cơm ngoài trời cho cậu rất tốt. Vì sợ sẽ thất lễ nên còn cố ý trải thảm từ cửa chính đến tận chỗ ăn, bộ đồ ăn cũng dùng loại xa hoa nhất coi như là đền bù.

Hai cô dâu máu hợp thân thể lại vào làm một nên tứ chi không quá cân đối, hai ả không vội bay qua mà đứng bình tĩnh ở trên thảm đỏ, động tác giống nhau như đúc.

Đường máu giữa các ngón tay giống như giác hút trên ngón chân tắc kè, cố định chặt chẽ vào hai đầu của tấm thảm đỏ..

Dưới ánh trăng mờ ảo, hai cô dâu máu đồng thời nâng cánh tay gầy guộc lên dùng sức kéo một phát. Sợi tơ máu nhanh chóng kéo tấm thảm lại, bàn ăn sắp sửa đổ xuống, Ôn Thời lảo đảo một cái, chật vật ngã lên trên thảm đỏ.

Tơ máu nhanh chóng lan khắp thảm đỏ.

Khi còn cách bảy tám mét, động tác của các ả cùng nhau dừng lại. Khả năng cảm nhận của cô dâu máu kém xa chủ nhân lâu đài cổ và râu quai nón nên đến tận khoảng cách này mới phát giác được không đúng.

Ôn Thời giống như là một con cừu non ôn thuần, trịnh trọng nói: "Đừng ngừng, tiếp tục đi."

Mùi thơm.

Hương hoa.

Lần đầu tiên hai ả ngửi thấy mùi hương này, mùi hương này chỉ hít vào mấy phát đã lập tức kết tủa ra một loại vật chất không bình thường. Trên bức họa thì nơi yếu ớt nhất của quái vật chính là đầu, mà những vật chất này lại cố gắng chui vào sâu trong đại não.

Cô dâu máu co cẳng chạy trốn.

Tốc độ không phải là ưu thế của hai ả, phải mất vài giây đồng hồ mới nhớ ra là mình biết bay.

"Chờ một chút!" Ôn Thời nhặt đống đồ đã sớm chuẩn bị xong trên mặt thảm, ở phía sau đuổi theo hai cô dâu máu.

Cô dâu máu chạy theo hướng ngược gió để bảo toàn tính mạng, một loại sợ hãi nào đó không thể nói hết đã đè bẹp oán niệm mà "Búp bê tập kích" mang tới.

Trong lúc chạy, vật trong tay Ôn Thời va chạm phát ra tiếng leng keng, nghe giống như là tiếng chuông.

"Loại cảm giác này giống như là đang đi bắt ma vậy."

Mình ngầu như vậy sao?

Đáng tiếc là không có điện thoại ở đây, nếu không thì cậu đã chụp kiểu ảnh đăng lên vòng bạn bè rồi.

"Đừng chạy, quay đầu nhìn ta một cái đi." Gió đêm phơ phất, Ôn Thời vô cùng hưng phấn hát lên: "Tôi đuổi theo em ~ gió nhẹ nhàng thổi ~ "

Tưởng tượng buổi tối cách đây không lâu, mình bị cô dâu máu đuổi đến mức kêu gào thảm thiết, cuộc đời không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, cuối cùng cũng đến lượt cậu trả thù!