Chương 39

Hốc mắt cô dâu máu không ngừng chảy máu.

Ôn Thời có thể cảm giác được dưới thân thể gầy yếu kia ngưng tụ một cỗ lửa giận như núi lửa, cho nên cậu quyết định không khıêυ khí©h ả ta, mà chỉ ngừng thở, muốn chờ cô dâu máu ngày càng suy yếu.

Rào cản máu ngưng tụ ra đã bị lấy xuống, một lần nữa quay lại cơ thể cô dâu, làm thị lực của ả ta được khôi phục một chút.

Ôn Thời: "... Cô muốn làm hòa không?"

Cô dâu máu đã không còn quan tâm đến việc kết hạt giống nữa. Hai lần tổn thương đã khiến ả ta đã mất đi năng lực điều khiển tơ máu, ngón tay khô gầy chộp về phía Ôn Thời, một giây sau chợt xuất hiện sau lưng Ôn Thời.

Cánh tay dài nhỏ quấn chặt lấy cái cổ yếu ớt, cô dâu máu vừa phải tránh đối mặt vừa phải dùng chút sức lực để đánh nhau nên lúc này trông ả ta giống như là mãng xà đang ngấu nghiến đồ ăn vậy.

Ôn Thời phát hiện những NPC này đều rất thích tra tấn con mồi, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ khi thấy bọn họ chết từ từ.

Cậu rất thưởng thức điểm này.

Đêm dài lắm mộng chậm thì sinh biến, đây là đạo lý mà đám quái vật vĩnh viễn không học được.

Ôn Thời rất thích cái tư thế hiện tại.

Cô dâu máu phải tránh đối mặt, cho nên ả ta thích tấn công phía sau lưng hơn.

Ôn Thời nhắm mắt lại, dùng sức ngửa đầu về sau.

Trò chơi có hạn chế rất nghiêm khắc, dù chỉ vượt qua giới hạn một chút thôi thì đều sẽ nhận trừng phạt. Đèn đường chính là biên giới, lúc cậu mới tới trò chơi, vì vượt qua biên giới này mà suýt nữa bị xương tay xử lý.

Ôn Thời vốn đang ở trong khu vực an toàn, nhưng chỉ trong gang tấc thôi, cậu cũng có thể bị phán đoán là muốn thoát khỏi trò chơi.

Chỉ cần lúc ngã, cậu nằm đè lên cô dâu máu thì cái xương tay thần bí dưới đất cũng sẽ bắt cô dâu máu trước.

"Buông tay." Cô dâu máu hơi tức giận, tại sao có người có thể hèn hạ như vậy?

Thân thể bắt đầu loạng choạng, ả ta đã cảm thấy khí lạnh sau lưng, trong bóng tối đó ẩn giấu một con quái vật không khác gì ả.

Ôn Thời gắt gao tóm lấy cái tay quấn ở trên cổ mình, trong cổ họng nặn ra mấy chữ: "Cùng sinh, cùng chết."

Giọng điệu của cậu lộ ra hồi ức quá khứ: "Tưởng tượng lúc trước, tôi cũng làm như vậy, cũng ôm chặt lấy một đồng đội của cô, nhưng mà kết cục của câu chuyện này không tốt lắm, thiếu chút nữa là tôi bị bá tước đem làm thịt xiên."

"Ai da... "

Ôn Thời nặng nề thở dài một tiếng.

Cô dâu máu hận không thể cắn một cái vào yết hầu của Ôn Thời, nhưng không biết làm sao cả vì cậu đang gắt gao nắm lấy cánh tay quấn ở trên cổ tựa như là bắt lấy chiếc khăn cuối cùng có thể sưởi ấm trong mùa đông khiến cô dâu máu không có chỗ để cắn.

Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác đó là nếu ả há miệng thì sẽ nôn ra nụ hoa.

Hạt giống ngưng tụ cần một quá trình, nhưng cô dâu máu vẫn không hề khoan nhượng, còn không ngừng thúc nó. Cây lựu biến dị sẽ nguyền rủa những người không thiện đãi hạt giống, cộng thêm việc ả không ngừng hút phấn hoa nên đã tạo thành một vòng tuần hoàn ác tính.

Ót Ôn Thời chạm đến cánh hoa, cậu khàn giọng bắt đầu hát: "Tôi đã sớm gieo xuống chỗ em, chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng..."

Cô dâu máu lập tức nổ tung: "A a a! Im ngay!"

Lúc mắng, trong miệng lại tăng thêm một nụ hoa.

Ôn Thời: "Từ ngày chia tay, chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng..."

"Đi chết đi!"

Ôn Thời: "Hoa đến héo tàn, người đã tiều tụy ..."

"Im miệng im miệng, ngươi là người sao?"

Cô dâu máu cuối cùng cũng không kiên trì nổi, hai người đồng thời ngã về phía sau.

Ôn Thời duy trì dáng vẻ ngửa mặt lên, lập tức thấy được mặt trăng trên bầu trời. Trăng sáng treo trên cao, tầm mắt của cậu bỗng nhiên có thêm một vài thứ, Ôn Thời đầu tiên khẽ giật mình, lập tức bờ môi hơi nhấc lên.

Tiếng cười ngắn ngủi truyền vào trong tai cô dâu máu, không hiểu sao lại khiến toàn thân ả ta phát lạnh.