Chương 42: Một Thân Nhẹ Nhàng Thoát Khỏi Hoắc Thị.

Sáng sớm hôm sau, lúc Phương Nhược Ninh đưa Phương Quân Hiên đến nhà trẻ vừa khéo đυ.ng phải Vệ Vân Triệt.

"Nhược Ninh!" Vệ Vân Triệt mặc tây trang đi giày da ở trong đám người cũng rất lóa mắt, anh ta vừa cao giọng gọi lập tức có mấy người nhìn về phía bọn họ.

"Sư huynh, chào buổi sáng!"

Cô nhóc bên cạnh Vệ Vân Triệt cười rất lễ phép, gọi: "Chào buổi sáng dì Phương, tối hôm qua Hiên Hiên về nhà, bà nội con vẫn còn nhắc mãi."

Phương Nhược Ninh cười cười, nắm tay con trai, cảm kích nói: "Mấy ngày nay đã phiền mọi người chăm sóc Hiên Hiên nhiều, tối mai anh có rảnh không, em mới anh và Chanh Chanh ăn cơm."

"Mời ăn cơm thì lúc nào cũng rảnh, hà tất phải chờ đến tối mai mới đi?" Vệ Vân Triệt trêu chọc.

Nét cười trên mặt Phương Nhược Ninh nháy mắt cứng đờ: "Đêm nay có việc rồi, hôm qua bố em có gọi điện đến, kêu em phải đi tham ra tiệc sinh nhật của thằng em còn chưa bao giờ thấy mặt kia."

Vệ Vân Triệt thấy cảm xúc của cô đột nhiên đi xuống, không muốn làm trò trước mặt đám nhỏ nên cũng không nói đến chuyện này nữa.

Đợi đưa hai đứa nhỏ vào lớp, Vệ Vân Triệt mới quay đầu lại nhìn cô: "Bố em có ý gì? Muốn hàn gắn quan hệ bố con?"

"Em cũng không biết." Phương Nhược Ninh lắc lắc đầu: "Đại khái là ông ta tò mò bố của Hiên Hiên là ai đi, chẳng qua em cũng không định dẫn Hiên Hiên cùng đi."

"Vậy buổi tối có cần giúp em chắc sóc Hiên Hiên không?"

"Không cần đâu, một người bạn khác của em trông hai giờ là được rồi, đỡ phải đi qua chỗ anh đón về, xa quá."

Ngồi vào xe, Vệ Vân Triệt với tay lấy túi quần áo ở ghế sau đưa cho cô: "Quần áo của Hiên Hiên, đều giặt sạch sẽ cả rồi."

"Cảm ơn, mấy ngày nay đã làm phiền mọi người."

Vệ Vân Triệt cười nói: "Em đừng khách khí như vậy, Chanh Chanh nói đúng, mẹ anh thật rất thích Hiên Hiên, hận không thể giữ nó lại nuôi luôn ấy chứ, còn cứ tò mò người mẹ ưu tú đến mức nào mới có thể nuôi ra được một đứa bé vừa thông minh lễ phép lại hiểu chuyện như vậy. Còn nói nếu có cơ hội nhất định phải mời em đến nhà ngồi, tối hôm qua thằng bé đi rồi, bà còn nhắc cả buổi."

Phương Nhược Ninh nghe vậy, chỉ có thể xấu hổ mà duy trì nụ cười lễ phép.

May là trước khi đi công tác đã nói rõ với Vệ Vân Triệt rồi, nếu không lấy ý nghĩa của những lời này, kết tiếp có phải sẽ nói, dứt khoát từ hai nhà làm thành một nhà không?

Lúc sắp đến văn phòng luật, Vệ Vân Triệt đột nhiên nhớ đến một chuyện: "Đúng rồi, mấy hợp động hôm qua của Hoắc thị còn chưa quyết định xong, Trưởng phòng Chung nói giai đoạn đàm phán trước em đều ở đây, có thể em phụ trách càng ổn thỏa hơn, đợi lát nữa em phải đi Hoắc thị một chuyến."

Phương Nhược Ninh nghe được lời này, da đầu không khỏi tê dần, vội vàng nói: "Sư huynh, em cũng đang định nói với anh chuyện này, có thể đổi người khác tiếp nhận công việc của em không? Luật sư Trương cũng khá tốt đó! Luật Hợp đồng là thứ anh ấy am hiểu nhất."

"Nhược Ninh..." Vệ Vân Triệt quay đầu nhìn về phía cô, mày đang nhíu chặt: "Rốt cuộc vì sao em lại kháng cự Hoắc thị như vậy! Đã mấy lần anh muốn hỏi, có thể thấy được em cứ mãi nóng lòng trốn tránh nên lại không tiện mở miệng. Theo trực giác của anh, không phải em và Hoắc Lăng Tiêu có quá khứ gì chứ?"

Trên mặt Phương Nhược Ninh ra vẻ trấn định, thực ra trong lòng chột dạ liên tục, nếu là lúc trước cô sẽ rất bình thản nói không có quá khứ gì, nhưng hiện tại, cô và Hoắc Lăng Tiêu đã từng lên giường...

"Sư huynh, anh nghĩ nhiều rồi, em kháng cự Hoắc thị đúng là có liên quan đến Hoắc Lăng Tiêu, nhưng giữa bọn em cũng không có quá khứ gì, em chỉ là không thích cách xử sự làm người của anh ta, lúc làm việc luôn có va chạm, bầu không khí như vậy em thực sự không thích nổi."

Xe vào gara đỗ xong, Vệ Vân Triệt quay đầu nhìn chằm chằm cô: "Nghiêm trọng như vậy?"

"Chẳng lẽ anh không cảm thấy anh ta làm việc có điểm tự tin thái quá sao? Người xung quanh đều phải thuận theo ý anh ta, hoàn toàn không có chút tự do nào." Phương Nhược Ninh hỏi ngược lại, mạnh mẽ ra vẻ trấn định nhìn Vệ Vân Triệt, vài giây sau thấy anh ta không còn gì để nói mới xoay người đẩy cửa xuống xe: "Có lẽ mọi người đã quen thuận theo thân phận hoặc là quyền uy của anh ta, nhưng em là từ Anh trở về, em đã quen với bầu không khí bình đẳng khoan dung mà đối thoại, không chịu nổi loại chuyên chế bá đạo này của anh ta."

Vệ Vân Triệt cũng xuống xe, đuổi kịp bước chân cô: "Em nói vậy anh cũng hiểu được, Hoắc Lăng Tiêu kia, tuổi còn trẻ đã rất biết làm việc, sáng tạo ra thần thoại trong giới thương nghiệp, khó tránh khỏi xử sự có chút kiêu ngạo."

Phương Nhược Ninh thở dài một hơi nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng tìm cho mình được một lý do thích hợp.

"Tính em anh cũng biết, những việc như a dua nịnh nọt em sẽ không làm, cho nên loại đại gia này em hầu hạ không nổi." Phương Nhược Ninh nhún vai một cái, nhàn nhã nói.

Vệ Vân Triệt cũng không có cách: "Vậy hôm nay em không qua đó?"

"Từ hôm nay trở đi em đều sẽ không qua đó." Trên thực tế, ý muốn rời đi vẫn luôn đảo quanh nơi đầu lưỡi, nhưng chung quy Phương Nhược Ninh không hề nói ra, cô phải tìm cơ hội nói chuyện với con trai đã, tôn trọng quyết định của cậu nhóc mới có thể đưa ra quyết định.

Thấy ý cô kiên quyết như vậy, Vệ Vân Triệt đành phải nói: "Vậy anh sắp xếp người khác tiếp nhận công việc của em."

Phương Nhược Ninh nhẹ nhàng thở ra, trong lòng cảm kích: "Cảm ơn sư huynh."

Vệ Vân Triệt nhìn cô chằm chằm, như suy tư gì đó nhưng muốn nói lại thôi, cửa thang máy mở ra, anh ta thở dài một tiếng, dùng tay chặn cửa: "Đi thôi."

Buổi sáng không cần đến Hoắc thị, tâm tình Phương Nhược Ninh thoải mái hơn mấy phần, bận việc trong tay xong thì cùng trợ lý Lâm Thiên Ái đi ăn cơm.

"Chị Nhược ninh, nghe nói chị không phụ trách công việc bên Hoắc thị kia nữa?" Lâm Thiên Ái vừa pha trà vừa tò mò hỏi.

Phương Nhược Ninh gật đầu, bình thản tùy ý nói: "Ừ, áp lực bên kia quá lớn, lãnh đạo lại có tính tình xấu, làm việc không thoải mái."

"Lãnh đạo tính tình xấu... chính là Hoắc Tổng sao?"

"Xem ra, không chỉ có mình chị cho là vậy."

Lâm Thiên Ái cười, vội vàng phủ nhận: "Không không không, em căn bản là không quen biết Hoắc Tổng, em chỉ là nghe người khác nói thôi, nói ngài Hoắc kia nhìn như nho nhã lễ độ, nhưng lại lạnh lùng khó lường, muốn ở bên cạnh anh ta cần có dũng khí."

Phương Nhược Ninh uống ngụm trà: "Cái lời đánh giá này thật đúng."

"Thật đáng tiếc mà..."

"Đáng tiếc cái gì?"

"Nghe nói Hoắc Tổng siêu siêu đẹp trai, rất nhiều cô gái đều mê anh ta chết đi được, chị Nhược Ninh là người đầu tiên ghét bỏ đến chạy mất."

Phương Nhược Ninh cười lạnh trong lòng, mày đẹp nhướng một cái: "Vậy sao..."

Cô cũng càng hiểu rõ hơn, cô rời khỏi Hoắc thị, rời xa Hoắc Lăng Tiêu là quyết định chính xác.

Nếu không một khi những chuyện kia giữa cô và Hoắc Lăng Tiêu bị người ta biết, chẳng phải sẽ trở thành cái đích cho người chỉ trích sao? Cô còn chưa nghĩ đến việc rước họa vào thân.

Buổi tối đi đón Hiên Hiên, Phương Nhược Ninh cho nhóc ăn trước sau đó lại dẫn nhóc ra ngoài.

"Bảo bối, buổi tối mẹ có việc, con ở chỗ bà nội Lâm chơi hai giờ, mẹ cố gắng về đón con sớm một chút, được không?"

Nhóc con cũng không nói không nhưng vẻ mặt lại rầu rĩ không vui, hỏi: "Mẹ, lúc trước mẹ đã đáp ứng con, để con và chú Hoắc gặp mặt, khi nào chúng con có thể gặp nhau? Có phải mẹ gạt con không?"

"..." Trong lòng Phương Nhược Ninh lộp bộp, rũ mắt nhìn nhóc con đang trầm mặt rầu rĩ không vui, cô vội vàng ngồi xổm xuống: "Không phải mẹ mới đi công tác về sao, hôm nay lại phải đi làm, ở đâu ra thời gian chứ? Chuyện mẹ đã đáp ứng con có khi nào lừa con chưa?"

Lúc chạng vạng, hoàng hôn màu vàng cam, đôi con ngươi của cậu nhóc bị ánh sáng phản chiếu càng lóe sáng mê người hơn.

"Người lớn không thể nói mà không giữ lời, bằng không sẽ dạy hư trẻ con."

"..." Đầu Phương Nhược Ninh mướt mồ hôi, lập tức nhấc tay thề: "Mẹ nhất định nói chuyện giữ lời."

Lúc này cậu nhóc mới bỏ qua.

Nghĩ đến việc phải giao tiếp với Hoắc Lăng Tiêu, trong lòng cô lại hoảng hốt, nhưng khi thấy dáng vẻ chờ mong của con trai kia, cô lại không tìm được lý do từ chối.

Tròng lòng khó xử, cô giận dỗi búng lên mũi con trai, sau đó đứng dậy nắm lấy tay cậu nhóc: "Con đến nhà bà nội Lâm ở một tối đi, mẹ bảo đảm sẽ mau chóng lên hệ với chú Hoắc, xem thời gian của chú ấy rồi sắp xếp, được chứ?"

"Vâng."

Gõ cửa gỗ nhỏ trước nhà dì Lâm, Phương Nhược Ninh đưa đồ trong tay lên trước: "Dì Lâm, con mua chút trái cây tươi đến cho bọn nhỏ, buổi tối Hiên Hiên lại phải quấy rầy mọi người rồi."

Dì Lâm cười nhận lấy, thuận thế đón Phương Quân Hiên vào luôn: "Con khách khí quá, thằng nhóc kia nhà dì ước gì có bạn cùng chơi ấy chứ, con còn mua đồ đến làm gì hả!"

Phương Nhược Ninh sờ sờ đầu con trai: "Bảo bối, mẹ đi trước đây."

"Tạm biệt." Nhóc con vẫy tay, lại rất ra dáng mà dặn dò: "Một mình ở bên ngoài, không thể uống rượu."

Dì Lâm cười rộ lên, Phương Nhược Ninh lại cảm thấy trong lòng ấm áp, cúi đầu sờ mặt con trai: "Biết mà! Mẹ nhất định nhớ kỹ lời con!"

Về đến nhà, mở tủ quần áo ra nghiêm túc chọn một chiếc váy liền, là chiếc mua ở bách hóa Thịnh Thế của Hoắc thị lần trước, còn chưa từng mặc đến.

Màu xanh đậm rất kén người, nhưng da cô trắng, vóc dáng lại cao, ngũ quan cũng xinh đẹp, sau khi mặc lên người mang lại cho người ta cảm giác thật tươi mát, linh động lại có khí chất, tương đối thanh thuần xinh đẹp.

Trang điểm tỉ mỉ không vì gì khác, chỉ là muốn cho Phương Bỉnh Quốc và cô mẹ kế kia biết, rời khỏi cái nhà kia, mấy năm nay cô sống rất tốt, một chút cũng không thê thảm.

Lúc đến khách sạn, vừa khéo Phùng Tuyết Tĩnh gọi điện thoại đến.

"Vừa đến nơi, làm sao thế?"

"Không có gì, tớ chỉ là hỏi một chút, nghe nói đêm nay Phương Bỉnh Quốc đã mời không ít nhân vật quyền quý nổi tiếng đó, nhà tớ cũng nhận được lời mời, chỉ là bố tớ không có thời gian đi, phái ông anh không nên thân kia của tớ đi."

Nghe giọng điệu chua lòm của chị em tốt, Phương Nhược Ninh cười cười: "Vậy sao cậu không đến? Nếu cậu đi thì tớ cũng không đến mức nhàm chán."

"Tớ gọi điện thoại chính là muốn hỏi một chút, nếu là cậu nhàm chán, tớ đây sẽ đến chơi với cậu một chút."

"Cậu là sợ tớ bị bắt nạt thì có?" Biết bạn tốt là thật lòng quan tâm tới cô, Phương Nhược Ninh hỏi với vẻ hiểu rõ.

Phùng Tuyết Tĩnh cười cười: "Nếu là trước đây, tớ thật sự có mấy phần lo lắng, nhưng Phương Nhược Ninh của hiện tại đã sớm xưa đâu bằng nay, cậu sẽ ngoan ngoãn để người ta bắt nạt?"

Phương Nhược Ninh cười cười: "Cậu hình dung tớ thật giống như một người đàn bà chua ngoa."

"Được rồi, không nói nhảm với cậu nữa, tớ lười đi giao tiếp với Phùng Triều Vân, để kệ anh ta đi đi. Đúng rồi, Hiên Hiên đâu? Cậu dẫn cả nó theo?"

"Không, nhờ dì Lâm giúp chăm sóc rồi."

"A, vậy cũng được, thế cậu... tự giải quyết cho tốt đi."

Cúp điện thoại, Phương Nhược Ninh dở khóc dở cười, sao cô lại có cảm giác Phùng đại tiểu thư có vẻ vui sướиɠ khi người gặp họa nhỉ? Khi nào bạn thân biến thành bè rồi?

Phương Bỉnh Quốc đúng là cực kỳ phô trương, vừa đi đến đại sảnh đã có thể nhìn thấy trên màn hình lớn có viết, tiệc vui của Phương gia, sau khi Phương Nhược Ninh báo lại mục đích, lập tức có nhân viên tiếp tân xinh đẹp dẫn cô đi vào hội trừng bữa tiệc.

Trong đại sảnh kim bích huy hoàng, khách khứa tụ tập, ăn uống linh đình, Phương Nhược Ninh bước vào, không tốn bao nhiêu công sức đã tìm được Phương Bỉnh Quốc đầy mắt gió xuân đang đứng ở khu người nhà trước sân khấu.