Chương 43: Cha Con Xuất Hiện Rất Huenh Hoang.

"Lão gia, lão gia, đại tiểu thư đến! Đại tiểu thư đến!" Quản gia già của Phương gia nhìn thấy Phương Nhược Ninh, vui vẻ không thôi mà đi thông báo.

Phương Bỉnh Quốc đang nhiệt tình trò chuyện với người khác, nghe vậy quay đầu lại, nhìn thấy con gái lớn một thân quần áo chỉnh tề đang chậm rãi đi đến, nét cười trên mặt từ từ cứng lại.

Phương Nhược Ninh đứng yên, trong mắt lãnh đạm, giữa hai ngón tay kẹp một bao lì xì, đưa qua: "Dì, hôm nay là sinh nhật của em trai tôi, thân làm chị cũng không biết mua quà gì cho tốt, đơn giản tặng một bao lì xì, chúc em trai sinh nhật vui vẻ, khỏe mạnh trưởng thành."

Từ Mỹ Tuệ nhìn cái bao lì xì hơi mỏng kia, nghĩ cũng biết bên trong không có nhiều tiền lắm, cho nên âm dương quái khí nói: "Tới là được rồi, còn lì xì cái gì chứ, tôi lại không thiếu chút tiền này của cô."

Đối phương không có ý định đón lấy, Phương Nhược Ninh lại không tiện thu lại, không khí lập tức cứng đờ lại, cũng may ông quản gia có ánh mắt, lập tức tiến lên nhận lấy: "Cảm ơn đại tiểu thư, tôi đi giao cho phòng giữ quà."

Phương Bỉnh Quốc nhìn chằm chằm vào con gái đánh giá, xác định cô là đi một mình, lập tức lạnh nhạt hỏi: "Sao lại chỉ có một mình con? không phải đã kêu con dẫn theo cả đứa bé sao?"

Phương Nhược Ninh dùng giọng điệu tương tự trả lời: "Nó cũng không biết bản thân còn có một người ông ngoại, mang đến ngộ nhỡ dọa đến nó thì sao?"

"Đây là thái độ gì hả!" Người nhà mẹ Từ Mỹ Tuệ đứng bên cạnh cô ta, lúc này tức giận bất bình hỏi: "Chị, không phải cô ta đã ra nước ngoài nhiều năm sao? Sao đột nhiên lại quay về?"

Từ Mỹ Tuệ chua ngoa: "Chân ở trên người người ta, em còn có thể không cho người ta về sao? Trở về thì trở về đi, anh rể em lại một hai muốn mời nó đến, khiến người ta phiền chán..."

Vừa dứt lời Phương Bỉnh Quốc mắng ngay: "Em nói ít chút đi."

Ai ngờ những lời này lập tức khiến cô em vợ bất mãn, đốp lại: "Anh rể, chị của em sinh cho anh một thằng cu trắng trẻo mập mạp, anh còn có gì không thỏa mãn? Kêu con nhóc này đến làm gì? Chẳng lẽ anh còn định chia gia sản nhà này cho người khác?"

Người khác?

Phương Nhược Ninh nghe xong lòng cười lạnh.

Cô đã biết, vì sao Từ Mỹ Tuệ lại muốn đá cô ra khỏi cái nhà này, chính là sợ tương lai cô sẽ giành gia sản, chỉ là lúc trước còn biết che giấu tâm tư dơ bẩn chút, hiện tại đã hoàn toàn xé rách mặt nạ rồi.

Không đợi Phương Bỉnh Quốc mở miệng, Phương Nhược Ninh đã bình tĩnh tự nhiên đánh mắt nhìn lại, không nhanh không chậm nói: "Luận quan hệ huyết thống, nơi này ai mới thật sự là "người khác"? Ai mới có tư cách bàn đến gia sản? Chẳng lẽ, vị dì nhỏ này cũng có quan hệ đặc thù gì với bố, thành người một nhà chân chính?"

Từ Mỹ Tuệ so với cô cùng lắm chỉ hơn mấy tuổi, em gái cô ta hình như cùng tuổi với cô, một tiếng "dì nhỏ" này gọi cũng thật là có ý vị.

Dứt lời, mấy người đều kinh ngạc đến ngây người, vẻ mặt Từ Mỹ Lệ vừa xấu hổ vừa tức giận, ngón tay giơ lên, nghiêng đầu mắng ngay: "Cô nói chuyện thế nào vậy hả? Lời này của cô có ý gì? Có phải cô muốn gây chuyện hạy không? Anh rể! Con gái như vậy, anh không một tay bóp chết đi, còn muốn đón nó về sao? Anh nghe một chút xem nó nói cái gì! Đây là sỉ nhục cả hai người chúng ta đấy! Hôm nay nó cần phải xin lỗi em, bằng không ai cũng đừng mong xong chuyện!"

Một câu cuối cùng nói ra, cô ta đồng thời vỗ một cái xuống bàn, khiến cho khách khứa xung quanh đều sửng sốt, toàn bộ nhìn sang.

Phương Bỉnh Quốc cũng không ngờ đến con gái lớn mở miệng ra là nói những lời này, lập tức cũng tức giận đến mặt đỏ tía tai, nén giận nhìn qua: "Nhược Ninh, xin lỗi dì Từ của con! Lời này của con thật quá đáng!"

Từ Mỹ Tuệ lập tức đâm thêm một dao: "Ai kêu ông một hai phải mời nó đến? Nó chính là không có lòng tốt, không muốn để bảo bối của chúng ta trôi qua sinh nhật này."

m điệu càng ngày càng cao, dẫn cả thân thích hai bên lại đây, mọi người thấp giọng khuyên: "Có gì thì từ từ nói, nhiều khách khứa như vậy ở đây, muốn ồn ào đến mất mặt sao."

Bên phía Phương gia, cô của Phương Nhược Ninh cũng nghe thấy nên đi qua, nhìn thấy cô gái váy xanh khí chất thoát tục trước mắt, vừa kinh ngạc lại vui mừng kêu lên: "Nhược Ninh? Nhược Ninh, là con! Con đã về thật hả!"

Phương Nhược Ninh đang giằng co với Phương Bỉnh Quốc nhìn thấy cô minh đến, lập tức đổi sắc mặt: "Cô, con đã trở về, mấy năm nay cô vẫn khỏe chứ?"

Cô Phương kéo tay Phương Nhược Ninh, liên tục gật đầu: "Khỏe, khỏe lắm! Đã nhiều năm không gặp, con biến hóa thật lớn, càng ngày càng xinh đẹp!"

Phương Nhược Ninh cười cười, không lên tiếng, nhưng Từ Mỹ Tuệ bên kia lại bất mãn: "Chị, hôm nay là sinh nhật của Vũ Hàm, chị đừng có nhớ sai đối tượng đó!"

Ý cười trên mặt cô Phương cứng đờ, lúc này mới nhìn về phía bọn họ, thấp giọng dò hỏi Phương Bỉnh Quốc: "Đây là sao thế? Hiếm có lắm Nhược Ninh mới quay về, người một nhà đoàn tụ là ngày vui, các em ở chỗ này ồn ào náo loạn không sợ mất mặt sao?"

"Mất mặt? Chị cũng không nghe xem con nhóc chết tiệt kia nói chuyện thế nào! Vừa mở miệng đã đắc tội người!" Từ Mỹ Lệ chỉ vào mũi Phương Nhược Ninh răn dạy.

Phương Mhược Ninh cũng không chịu yếu thế: "Dì nhỏ tự mình mở miệng đắc tội người trước, sao có thể trách tôi phản kích tự vệ đây?"

"Mày..."

Tình huống càng thêm giằng co, hai chị em Từ gia biết người phụ nữ trước mắt này xưa đâu bằng nay, không bao giờ còn là con nhóc yếu đuối nhát gan sợ phiền phức lúc trước nữa, trong lòng càng bực bội hơn.

"Phương Bỉnh Quốc, nếu ông còn muốn tiệc sinh nhật của con trai có thể tiếp tục vui vẻ làm xong thì ông lập tức đuổi nó đi ngay!" Ngoài miệng không nói lại Phương Nhược Ninh, Từ mỹ Tuệ đành phải gây áp lực với ông chồng nhà mình, bởi lẽ dưới trường hợp như hôm nay ông ta sẽ không dám để bản thân mất mặt.

Nhưng càng khó chịu chính là Từ Mỹ Lệ, chị gái vừa dứt lời cô ta đã chặn lại: "Trước khi đi còn phải xin lỗi em đã, lời kia của nó rõ ràng là sỉ nhục em!"

Cô của cô không biết chuyện lúc trước, nhưng thầy một màn này cũng cảm thấy quá mức: "Mỹ Tuệ, nói thế nào thì em cũng là trưởng bối, dưới trường hợp thế này đối xử thế với con gái riêng của chồng, em không sợ truyền ra ngoài sao."

"A... chị, xem ra là chị che chở con nhóc này!"

Phương Bỉnh Quốc nhìn một đám phụ nữ gào tới chửi lui trước mặt, thật sự đau đầu, lúc này ông ta đã có chút hối hận vì đã gọi con gái lớn về, đứa bé muốn nhìn một chút còn chưa thấy đâu, lại còn xảy ra chuyện. Hiện tại khách khứa đã sắp đến đông đủ rồi, nếu tiếp tục ầm ĩ thế này, cái mặt già này của ông ta sẽ mất hết!

Cân nhắc hai bên, rất nhanh trong lòng Phương Bỉnh Quốc đã có lựa chọn, vì thế vững vàng xoay mặt về phía con gái lớn, uy nghiêm nặng nề mở miệng: "Nhược Ninh, lời vừa rồi của con đúng là rất quá đáng, cho dù không xin lỗi bố thì cũng nên xin lỗi dì Từ của con."

Từ Mỹ Lệ lập tức cực kỳ đắc ý, hai tay khoanh trước ngực, hất cằm, hừ lạnh một tiếng.

Phương Nhược Ninh nhìn bọn họ, trong lòng tản ra một làn hơi lạnh.

Đây là bố cô, là bố ruột sinh cô nuôi cô! Dối trá ghê tởm, lạnh lẽo tuyệt tình, quả thực đã đến mức khiến cô buồn nôn!

Cô cũng đã hối hận, vì sao hôm nay lại muốn đến, còn có chờ mong và khát vọng gì đối với tình thân sao? Đại khái là vậy đi, cô còn ôm một phần ảo tưởng với tình người, cho nên biết rõ hôm nay đi có thể là một kết cục không thoải mái nhưng vẫn muốn thử xem.

Hiện tại thấy được, trái tim cũng chết, Phương Bỉnh Quốc đúng là có tình thương của một người cha, chẳng qua đối tượng trao đi không phải cô, mà là đứa bé đang được ôm trong lòng Từ Mỹ Tuệ kia.

Bình tĩnh xem xét, đứa bé rất đáng yêu, thực khiến cho người ta thích, cô không nên căm hận nó, đặc biệt là cô lại cũng có một đứa bé như vậy... nhưng, cô có khoan hồng độ lượng cũng không thích nổi đứa em trai này.

Nhận lỗi?

Cô sẽ không, tuy rằng cô cũng thừa nhận những lời này là quá đáng nhưng cô sẽ không xin lỗi.

Mỗi người đều có sự quật cường cuối cùng, ấm ức và phẫn hận đã tích lũy bao nhiêu năm, mãi đến tận bây giờ mới có thể thoải mái phát tiết ra, lại muốn cô xin lỗi?

Phương Nhược Ninh nhìn chằm chằm bọn họ, nhìn thật lâu, chị em Từ gia cho là cô không có điểm tựa, không biết nên mở miệng thế nào, thật ra cô chỉ muốn nhìn vẻ mặt ghê tởm của những người này một chút mà thôi, muốn nhớ kỹ hôm nay bọn họ đã đối xử với cô thế nào.

Hai mắt rũ xuống, cô nhìn về phía cô mình đang ở một bên kéo tay cô, khóe môi gian nan gợi lên một tia tươi cười: "Cô, xem ra nơi này không chào đón con, con vẫn là nên rời đi thôi, đợi lúc nào lại liên lạc với cô ạ."

Dứt lời, buông tay cô mình ra, xoay người rời đi.

"Ôi, Nhược Ninh..."

"Phương Nhược Ninh, cô còn chưa xin lỗi đâu!" Từ Mỹ Lệ thấy cô muốn đi, mau chóng đi vòng qua bàn ghế chắn ở trước mặt cô, vẻ mặt kiêu ngạo sắc bén: "Sỉ nhục người ta xong là có thể bỏ chạy lấy người? Nghe nói hiện tại cô là luật sư, không phải luật sư càng am hiểu chuyện này sao?"

Phương Nhược Ninh vốn cao một mét sáu tám, sau khi đi giày cao gót thì lên đến một mét bảy lăm, so với Từ Mỹ Lệ đã đi giày cao gót cũng chỉ mới có một mét sáu thì cao hơn hẳn một cái đầu.

Từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ trước mặt, cô không nóng không lạnh nói: "Nếu phải xin lỗi thì là hai bên, không bằng dì nhỏ xin lỗi tôi trước đi, sau rồi tôi lại xin lỗi dì?"

"Cái gì?" Từ Mỹ Lệ tức giận đến miệng méo xệch: "Cô sỉ nhục tôi, tôi còn phải xin lỗi cô? Chị, anh rể, các người..."

"Lão gia! Lão gia! Khách quý đến! Khách quý đến!" Từ Mỹ Lệ còn chưa kiêu ngạo xong, ông quản gia đã lo lắng chạy đến, thở hổn hển: "Tổng tài Tập đoàn Hoắc thị, ngài Hoắc Lăng Tiêu đến."

Cái gì?

Phương Bỉnh Quốc sửng sốt, nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề rồi, các vị quan khách vẫn còn đang xem náo nhiệt vừa rồi nghe được những lời này cũng kinh ngạc tất cả đều "xoạt" một tiếng, theo bản năng quay về phía cửa lớn hội trường.

Phương Nhược Ninh càng cả kinh, trái tim lạnh lùng trấn định lập tức nổi lên sóng to gió lớn.

Hoắc Lăng Tiêu? Anh tới làm cái gì? Chẳng lẽ đến anh mà Phương Bỉnh Quốc cũng mời? Nhưng cho dù Phương Bỉnh Quốc có thể không biết xấu hổ mà gửi thiệp mời thì loại nhân vật đứng trên mây như Hoắc Lăng Tiêu đây cũng không có khả năng hạ mình đến chứ?

Dưới sự khϊếp sợ, phản ứng đều chậm lại nửa nhịp, cô còn chưa kịp xoay người qua, Phương Bỉnh Quốc đã như một cơn gió mà chạy hướng ra cửa.

Hội trường rộn ràng huyên náo, các quan khách rất tự nhiên mà nhường ra một con đường, nhìn người đàn ông tôn quý trời sinh kia sải bước đi đến.

Hoắc Lăng Tiêu tự mình lộ diện khiến mọi người không khỏi giật mình, nhưng càng khiến bọn họ mở rộng tầm mắt hơn chính là... rõ ràng là Hoắc Tổng cực kỳ tôn quý, sao tay lại dắt theo một thằng nhóc cùng đến?

Hơn nữa...

Mọi người tập trung nhìn, cằm đều sắp rớt xuống luôn, cậu nhóc này... sao có dáng vẻ giống Hoắc Tổng như vậy, y như đúc ra từ một khuôn?

Phương Nhược Ninh xoay người lại xem, giây phút nhìn thấy con trai kia, hai mắt xinh đẹp cũng không tưởng tượng nổi, trong nháy mắt đã trừng lớn, trong đầu nổ ầm ầm!

Hoắc Lăng Tiêu!

Anh ta thế mà tự ý làm chủ, dẫn Hiên Hiên cùng đến?