Chương 41: Thẳng Thắn Cắt Đứt Quan Hệ Để Giữ Tâm Ý.

"Thật nhỉ?" Phùng Tuyết Tĩnh vốn cũng chỉ là thuận miệng hỏi thôi, hiện tại nghe xong bạn tốt phân tích, ngẫm lại khung cảnh lập tức cảm thấy thiên hạ sắp đại loạn: "Đến lúc đó phỏng chừng ông bà Hoắc sẽ không tiếc trả giá tất cả để diệt trừ cậu, sao còn có thể để cậu bước vào Hoắc gia làm con dâu trưởng."

Phương Nhược Ninh lạnh nhạt nói: "Tớ chưa từng nghĩ như vậy, loại người như Hoắc Lăng Tiêu... tớ không bao giờ muốn gặp mặt." Còn trở thành vợ chồng với anh? Cô chỉ nghĩ một chút đã thấy cả người rùng mình.

Phùng Tuyết Tĩnh nhìn cô một cái, tự nhủ: "Nhưng sao tớ lại cảm thấy giống như Hoắc Lăng Tiêu có ý với cậu nhỉ?"

"Sao có thể!"

"Sao lại không có khả năng? Điều kiện của cậu cũng không tệ, đã có vẻ ngoài xinh đẹp lại có tâm hồn thú vị, lại còn là luật sư lớn có năng lực xuất chúng và tài ăn nói lợi hại, anh ta coi trọng cậu không có chút kỳ lạ nào cả!"

Phương Nhược Ninh đột nhiên sửng sốt, xoay người tiếp tục rửa rau, lúng túng nói: "Không thể nào, anh ta từng nói rõ với tớ rồi, ghét nhất phụ nữ hợp tác với anh ta còn có ý tưởng không an phận."

"Vậy sao các cậu lại lên giường với nhau?"

"..." Gương mặt không khỏi lại đỏ bừng lần nữa, giọng Phương Nhược Ninh càng thấp: "Không phải là say rượu xong loạn tính sao... đầu óc đều không tỉnh táo."

"No no no! Lấy trực giác của tớ, nhất định là không phải như vậy, có lẽ người đàn ông khác sẽ bị rượu làm mất tỉnh táo, trở thành loại động vật cấp thấp chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới, nhưng còn Hoắc Lăng Tiêu... tớ dám khẳng định, anh ta tuyệt đối sẽ không!" Phùng đại tiểu thư cực kỳ chắc chắn gật đầu, phân tích: "Nếu anh ta đã ngầm đồng ý hành vi này, ít nhất có thể chứng minh, anh ta không phản cảm với cậu, hơn nữa còn có Hiên Hiên, nói không chừng yêu ai yêu cả đường đi lối về."

Phương Nhược Ninh bị những lời này của bạn khiến cho sau lưng lạnh toát: "Nếu là như vậy, tớ vẫn muốn dẫn Hiên Hiên trốn đi."

"Ôi... vất vả lắm cậu mới trở về, thật sự muốn đi hả?"

Phương Nhược Ninh gục đầu xuống, vớt nguyên liệu đã rửa xong từ trong nước ra: "Tớ cũng không muốn mà... nhưng tớ không muốn đã rời đi nhiều năm như vậy mới trở về mà vẫn không tránh thoát khỏi vận mệnh này."

Nguyên liệu được chuẩn bị xong xuôi, Phương Nhược Ninh bật máy hút khói, mặc tạp dề, lại quay đầu nhìn chị em tốt: "Cậu ra ngoài chơi với Hiên Hiên một lát đi, tớ xào chút đồ ăn, rất nhanh."

"Được rồi, đầu bếp Phương!"

Phùng Tuyết Tĩnh quay ra phòng khách, thấy lâu đài gỗ phức tạp trên bàn trà đã sắp hoàn thành, vui vẻ vỗ tay nói: "Hiên Hiên thật lợi hại! Công trình phức tạp như vậy, thế mà không cần bản vẽ cũng có thể hoàn thành."

Nhóc con thực sự rất bình tĩnh, nghiêng đầu tiếp tục công việc của mình: "Con đã xem qua một lần, trong đầu nhớ rõ."

"Vậy sao? Lợi hại quá!" Phùng Tuyết Tĩnh ngồi xuống một bên, nhìn đến những miếng gỗ còn lại muốn hỗ trợ, nhưng vừa cầm lên lại không biết nên xếp vào đâu.

"Mẹ nuôi, mẹ không làm trở ngại đã là giúp đỡ rồi!" Nhóc con ngược lại còn ghét bỏ, lấy đi miếng gỗ kia.

Phương Nhược Ninh bưng một đĩa đồ ăn đi ra ngoài, thấy thế lập tức nghiêm khắc nhắc nhở: "Hiên Hiên, nói chuyện không lễ phép rồi."

Nhóc con tự biết đuối lý, quật cường mím môi.

Nhóc không phải cố ý không lễ phép, chỉ là món quà này là do chú Hoắc tặng cậu, cậu sợ người khác không cẩn thận sẽ làm hỏng.

"Không sao, cậu đi bận việc đi." Phùng Tuyết Tĩnh lập tức nhìn bạn tốt, sau lại nhìn về phía cậu nhóc: "Hiên Hiên, mấy ngày nay con đều ở trong nhà chú Vệ kia?"

"Vâng."

"Vậy con cảm thấy chú Vệ và chú Hoắc ai tốt hơn?"

Hai tròng mắt đen láy tròn xoe trơn bóng của Phương Quân Hiên nhìn Phùng Tuyết Tĩnh, tựa như cảm thấy vấn đề này thật ngốc: "Đương nhiên là chú Hoắc rồi."

"Vì sao?" Phùng Tuyết Tĩnh khó hiểu, tiếp tục hỏi: "Con và chú Vệ đã biết nhau lâu như vậy, còn mới gặp mặt chú Hoắc có mấy lần thôi mà."

Đôi mày thanh tú của Phương Quân Hiên nhíu lại, biểu tình rất là trầm ổn, khựng lại rồi mới nói: "Con cũng không biết vì sao, chú Hoắc khiến con thấy rất sùng bái."

Sùng bái?

Đứa bé chưa đầy bốn tuổi lại biết cái gì là sùng bái?

Lúc ăn cơm, Phương Nhược Ninh chuẩn bị xong đồ ăn cho con trai, để con trai tự mình ngồi ở ghế gỗ nhỏ ăn cơm, lúc này mới trở về bàn ăn ngồi xuống, thở dài: "Còn có một chuyện phiền lòng."

"Chuyện gì?" Phùng Tuyết Tĩnh vừa múc canh vừa hỏi.

"Chuyện bố tớ muốn làm cho con trai bảo bối của ông ta một bữa tiệc sinh nhật, cậu biết không?"

"Cái này hả... tớ đương nhiên biết, ở khách sạn Bốn Mùa đó!" Lại nói khách sạn Bốn Mùa là một trong số những sản nghiệp của Phùng gia, khách sạn lớn số một số hai của Hải Thành, rất nhiều bữa tiệc của quyền quý hào môn đều thích làm ở đây.

Năm đó Tập đoàn Hoắc thị cũng làm họp thường niên ở khách sạn Bốn Mùa mới để Phương Nhược Ninh lấy được cơ hội ra tay với Hoắc Lăng Uyên.

"Hôm nay tớ mới trở về, bố tớ có gọi điện thoại cho tớ, kêu tớ ngày mai nhất định phải tham gia, còn kêu tớ dẫn theo Hiên Hiên."

Phùng Tuyết Tĩnh không khỏi kinh hãi: "Ông ta biết hết rồi?"

Phương Nhược Ninh lắc đầu: "Ông ta chỉ biết tớ có một đứa con trai, chưa từng gặp, cho nên phỏng chừng cũng là muốn ngày mai tớ dẫn theo con trai cùng lộ mặt, ông ta cho là đứa bé là của Lâm Lãng, còn thúc giục chúng tớ tổ chức hôn lễ gì đó."

Phùng Tuyết Tĩnh sửng sốt, lần thứ hai giật mình nhìn cô: "Ba cậu không biết Lâm Lãng đã qua đời mấy năm rồi?"

"A..." Phương Nhược Ninh lạnh lùng cười nhạo: "Sao ông ta biết được? Sau khi phát đạt thì chuyển nhà, sao ông ta còn nhớ được nơi ở trước đây, nhớ rõ hàng xóm là ai? Lúc tang lễ của Lâm Lãng tớ có quay về mấy ngày nhưng cũng không liên hệ với ông ta, ông ta căn bản không biết Lâm Lãng đã qua đời vài năm, còn cho là tớ vẫn luôn cùng Lâm Lãng ở bên nhau."

Phùng Tuyết Tĩnh gật đầu, lúc này mới hiểu ra: "Vậy cậu định thế nào? Ngày mai có đi không, có dẫn theo Hiên Hiên không?"

"Đi thì nhất định phải đi, nhưng dẫn theo Hiên Hiên thì khỏi đi... tớ không muốn biến nó thành tâm điểm bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ."

"Ừ, Hiên Hiên hiểu chuyện sớm, vạn nhất có người nói mấy lời không hay sẽ xúc phạm đến nó."

*

Cùng lúc này, trong nhà hàng Tây xa hoa của khách sạn Bốn Mùa, Hoắc Lăng Tiêu cũng đang dùng cơm.

Cô gái ngồi đối diện trang điểm tỉ mỉ tú lệ, trang dung tinh xảo.

Thấy Hoắc Lăng Tiêu mới vừa đi công tác về đã hẹn mình ăn cơm, Nghê Diệc Khả cực kỳ vui vẻ, giơ tay nhấc chân đều mang theo kích động và ngượng ngùng.

"Lăng Tiêu, đêm nay anh có thời gian không?"

Người đàn ông không ngẩng đầu, nhàn nhạt hỏi: "Sao thế?"

"Cũng không có gì, chỉ là rượu nho em đặt lần trước hôm qua đã đến rồi, muốn mời anh đến nếm thử." Mắt đẹp nhìn khung cảnh xung quanh, sau lại nhìn chằm chằm anh dịu dàng nói, rõ ràng mời uống rượu là giả, ám chỉ nào đó mới là thật.

Nếu là trước đây Hoắc Lăng Tiêu cũng sẽ không từ chối lời mời gọi của phụ nữ, nhưng hiện tại anh đã xác định rõ lòng mình, anh lập tức hiểu được có một số việc phải vạch rõ giới hạn.

Buông dụng cụ ăn xuống, người đàn ông nhìn thẳng về phía cô gái, giọng nói mát lạnh vang lên: "Diệc Khả, tối nay mời em ăn cơm cũng là có chuyện muốn làm sáng tỏ với em."

Nghê Diệc Khả đột nhiên cả kinh, nhìn chằm chằm sắc mặt trịnh trọng nghiêm túc của anh, ý cười xinh đẹp cũng cứng lại: "Chuyện gì ạ?"

"Diệc Khả, chúng ta đã bên nhau hơn nửa năm, nói thật, tôi thực sự nỗ lực muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ này, nhưng tôi cảm thấy... Giữa chúng ta vẫn là không thích hợp, cho nên, tôi hy vọng từ hôm nay trở đi, chúng ta vẫn nên quay lại làm bạn bè bình thường thôi, chúc em ở trong giới nghệ sĩ phát triển càng ngày càng tốt." Vẻ mặt người đàn ông bình tĩnh, ánh mắt thâm trầm, dứt khoát nói ra lời này, một chút chần chừ do dự cũng không có.

Vẻ mặt cứng đờ của Nghê Diệc Khả vỡ ra, không chút màu máu, dao dĩa trong tay "leng keng" rơi xuống, nặng nề đập lên bàn sứ, cả kinh rùng mình.

Không hổ là diễn viên, chỉ trong nháy mắt nước mắt đã tuôn như suối, đại mỹ nhân băng thanh ngọc khiết lập tức nhu nhược đáng thương, đến môi đỏ cũng không nhịn được run lên.

"Vì sao... Lăng Tiêu, là em làm sai gì sao? Vì sao đang êm đẹp lại nói cái này?" Nghê Diệc Khả cố gắng duy trì chút trấn định và lý trí cuối cùng, thấp giọng thống khổ hỏi.

Vẻ mặt Hoắc Lăng Tiêu vẫn không chút gợn sóng như cũ, cũng không bởi vì đối phương đau lòng rơi lệ mà nổi lên tí tẹo đau lòng nào: "Không vì sao cả, em rất tốt, là nguyên nhân ở chính tôi. Ở bên nhau thời gian dài như vậy, em hẳn cũng phát hiện, tôi đối với phụ nữ... đúng là có chỗ lực bất tòng tâm."

Vì để đối phương hết hy vọng, Hoắc Lăng Tiêu không thể không lấy chuyện khó mở miệng nhất của đàn ông ra nói mơ mơ hồ hồ.

Quả nhiên Nghê Diệc Khả ngẩn ra, hai mắt run lên, nhìn về phía anh, không dám tin hỏi: "Anh... anh thật sự có bệnh?"

Cô đương nhiên ý thức được, mỗi lần hai người gần gũi đến bước mấu chốt, người đàn ông đều sẽ đẩy cô ta ra, lạnh nhạt đứng dậy rời đi.

Vẻ mặt Hoắc Lăng Tiêu xấu hổ, môi mỏng giật giật: "Ừ."

"..." Nghê Diệc Khả nói không lên lời.

Cô ta mới hơn hai mươi tuổi, tuổi còn khá trẻ, đương nhiên không thể nào gả cho một người đàn ông anh tuấn tiêu sái nhưng lại không thể quan hệ, làm một quả phụ trá hình được.

Nhưng vất vả lắm mới theo đuổi được người đàn ông này, mua chuộc lấy lòng người nhà của anh, bỏ xuống rụt rè chân quý của con gái, vất vả lắm mới theo đuổi được, hiện tại lại phải từ bỏ như vậy?

Nghê Diệc Khả nghĩ đến, lắc đầu, giơ tay bắt lấy tay người đàn ông, kích động: "Lăng Tiêu, hiện tại y học phát triển như vậy, nhất định có thể trị khỏi, em đồng ý cùng anh, chuyện này không tính là gì, em chấp nhận..."

Hoắc Lăng Tiêu rút tay lại, trong lạnh nhạt mang theo chút khách khí cuối cùng: "Cô Nghê, hy vọng cô có thể rụt rè một chút, hảo tụ hảo tán, cũng hy vọng cô không tiếp tục đi quấy rầy người nhà tôi nữa, đừng khiến tôi khó xử."

Trái tim chấn động thật mạnh, Nghê Diệc Khả ngơ ngác nhìn anh, nước mắt tuôn như suối.

Trong lòng nghĩ đến chuyện khác, Hoắc Lăng Tiêu cũng không còn sức đâu mà ngồi dùng bữa nữa, lập tức giơ tay gọi nhân viên phục vụ tính tiền.

Lúc đứng dậy, anh đẩy một tờ chi phiếu sang: "Cái này, xem như phí bồi thường tổn hại tuổi thanh xuân của cô, hy vọng cô có thể tìm được người đàn ông thật lòng yêu mình."

Nghê Diệc Khả rũ mắt xuống, cách một màn nước mắt nhìn lên tờ chi phiếu có thật nhiều số không.

Quả nhiên như bên ngoài đồn đại, người đàn ông này ra tay rất rộng rãi, tương đối hào phóng. Nhưng đây không phải thứ cô ta muốn, cô muốn tiền có thể tự mình kiếm, cô chỉ là yêu người đàn ông này, muốn cùng anh bên nhau!

Nước mắt không ngăn được tuôn rơi, Nghê Diệc Khả đau lòng gục xuống bàn, đến cả có một tên paparazzi chụp lén cũng không nhận ra.

Lý Quyền đứng bên cạnh xe, sau khi thấy Hoắc Lăng Tiêu đi ra thì lập tức kéo cửa xe, che ở phía trên.

"Hoắc Tổng, tối nay luật sư Phương chiêu đãi Phùng tiểu thư ở nhà, không có dấu hiệu muốn trốn đi."

"Ừ." Hoắc Lăng Tiêu cúi người ngồi vào trong xe, lạnh nhạt nói chắc chắn: "Cô ấy sẽ không chạy, cũng chạy không thoát."