Chương 22

Editor: Bắp

Nguồn convert: Vespertine

#22

Sau khi đưa Hàn An trở về, Thẩm Mặc trở lại ngôi nhà vắng vẻ lạnh lẽo của mình.

Ba mẹ quanh năm làm việc ở bên ngoài, căn nhà chỉ có duy nhất một mình cậu, vô cùng quạnh quẽ.

Cởi giày, cơm chiều cũng không ăn liền lên trên tầng tắm rửa. Nhìn qua gương cậu thấy sau lưng có đầy vết cào, trên vai còn có một dấu răng. Nhẹ nhàng đυ.ng vào, có chút đau đớn.

"Haha, quả nhiên là con mèo nhỏ." Trong đôi mắt lạnh lẽo tràn đầy ý cười.

Hàn An về nhà liền cảm thấy bầu không khí trong nhà hôm nay có chút khác thường. Cha cô đang ngồi hút thuốc trong phòng khách, sắc mặt không được tốt cho lắm.

"Sao dạo này lại hay về nhà muộn thế?"

"Dạ, con với bạn học cùng nhau học thêm."

"Nam hay nữ?"

"Nữ." Nghe cha nói Hàn An liền có chút bất an, hoảng hốt.

"Còn dám nói dối, vừa nãy lúc mẹ mày phơi quần áo ở trên tầng thượng thấy mày đi cùng một thằng con trai." Cha Hàn tức giận gạt phăng gạt tàn xuống đất, ông chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày đứa con gái luôn ngoan ngoãn lại dám lừa gạt mình.

Ông hiểu hiện tại con bé đang đến tuổi dậy thì, quen biết bạn trai là chuyện thường tình, nhưng sắp đến kỳ thi đại học rồi. Tâm tư của nó chỉ nên tập trung vào học tập, không thể phân tâm chuyện khác.

Đây là lần đầu tiên Hàn An nhìn thấy bố mình ném đồ, sợ tới phát run. Cô túm lấy góc áo, nước mắt rưng rưng. Ngay cả mẹ cô ở bên cạnh cũng không dám nói gì bênh con gái.

"Bắt đầu từ ngày mai bố sẽ đưa mày đi học."

"...Vâng ạ."

Kể từ đó, Hàn An bắt đầu bị cha mẹ cấm túc, điện thoại cũng bị tịch thu. Cô không còn có thể cùng Thẩm Mặc về nhà giống như trước.

Dù vậy, lúc ở trong trường hai người vẫn dính lấy nhau, cùng nhau học tập. Nội tâm chua xót cuối cùng cũng có thể cảm nhận một chút ngọt ngào.

Một ngày trước kỳ thi đại học, Hàn An cùng Thẩm Mặc đứng trên sân thượng hóng gió. Cô dựa vào vai cậu, không khí bình yên đến lạ thường.

"Sau kỳ thi này có lẽ chúng ta sẽ không học cùng trường nữa đâu. Mình thích cậu, cậu có thể làm bạn trai mình được không?" Nội tâm Hàn An thấp thỏm bất an.

Lần này không nói, e rằng lần sau cũng không còn cơ hội nào nữa.

"Nếu cậu thi đậu cùng một trường đại học với mình thì mình sẽ đáp ứng cậu."

"Ha......" Hàn An có chút bất ngờ khi nghe cậu nói vậy. "Thật à?"

"Ừ." Trong mắt Thẩm Mặc tràn đầy sủng nịch.

Hàn An ngây người, cảm thấy có chút khó tin. Cô vui vẻ gật đầu. "Mình sẽ nỗ lực hết sức."

Ngày thi, Hàn An cảm giác rằng bản thân xưa nay chưa từng nghiêm túc tới vậy. Cô viết xong rồi kiểm tra xem lại bài thật nhiều lần.

Khoảnh khắc bước ra khỏi phòng thi, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Bố còn đang ở ngoài chờ cô, Hàn An còn chưa kịp thấy Thẩm Mặc đã phải vội vàng rời đi rồi.

Hôm nay cả nhà chiêu đãi cô rất nhiều món ăn, cha Hàn khó nén nổi tâm tình sung sướиɠ uống ít rượu. Nhưng mà Hàn An một chút cũng không thể vui nổi, điện thoại đáng thương vẫn đang bị tịch thu không biết lúc nào mới có thể lấy lại đây...

Thi đại học xong lại tới kỳ nghỉ hè, Hàn An bị bố bắt về quê ở cùng nhà bà ngoại. Mỗi ngày trôi qua thật là nhàm chán, tẻ nhạt. Khi về lại nhà cũng là lúc nhận được thông báo điểm thi.

Ngồi trước máy tính khẩn trương tìm trang xem điểm, khi nhìn thấy điểm số của con gái cha mẹ Hàn mừng rỡ như điên, Hàn An lại cảm thấy vô cùng bi thương.

650, chưa đủ điểm để vào được trường của Thẩm Mặc.

Hai vợ chồng vui sướиɠ hỏi cô thích ăn gì, thấy con gái khóc cả hai đều càng thêm cao hứng, chỉ nghĩ là con gái đang kích động nên không quá để tâm.

"Ba, cho con mượn điện thoại một lát được không."

"Được, hiện tại con muốn chơi gì thì chơi."

"Vâng." Khoé miệng vừa nhếch lên của cô cứng đờ. Đợi cha mẹ đi khỏi, Hàn An ngay lập tức nhấn gọi dãy số quen thuộc. Tay cầm điện thoại của cô có chút run.

"Alo ~"

Giọng nói quen thuộc vang lên, Hàn An lập tức khóc không thành tiếng, nói chuyện run run rẩy rẩy.

"Thẩm Mặc, mình không thi đậu trường đại học Z, mình không thể làm bạn gái cậu được rồi huhu......"

Đầu bên kia điện thoại Thẩm Mặc nghe được tiếng khóc tâm liền cảm thấy bức bối, khó chịu, cậu có thể hình dung ra bộ dạng của cô hiện tại. Không thể làm bạn gái của cậu liền buồn bã tới vậy sao?

Ha ha, thật đáng yêu.

"Thật sao? Mình còn tưởng rằng sẽ có bạn gái chứ? Hiện tại xem ra không có, thật thất vọng." Ngữ khí tỏ vẻ trầm trọng.

Hàn An vừa nghe Thẩm Mặc nói như vậy, khóc càng hăng, không thể ngừng lại.

Tiếng khóc còn lớn hơn so với lúc nãy, Thẩm Mặc cười cười. Thôi, không đùa cô nữa, chỉ sợ lát nữa hai mắt cô sẽ sưng húp lên mất!

"Không làm bạn gái cũng được, vậy mình làm bạn trai của cậu được không? Ai khóc người đó làm quỷ!"

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~