Chương 21

Editor: Bắp

Nguồn convert: Vespertine

#21

Chiếc mũ đáng thương do bị gió thổi mà quay cuồng xoay quanh mặt đất. Hàn An chạy nhanh, túm lấy chiếc mũ đang lướt trên thảm cỏ.

Mệt chết cô, nhưng ít ra cũng tránh được sự truy vấn của người nào đó.

Ngồi trên cỏ, gió quất vào mặt, có chút ngứa. Lát sau bên cạnh có người nằm xuống, không cần nhìn cũng biết là ai.

"Cảnh chỗ này rất đẹp."

"Ừ."

Phía chân trời, ánh nắng chiều vàng cam nhuộm màu cùng với hoàng hôn đỏ rực, mấy đám mây chậm rãi trôi nổi. Thẩm Mặc lặng lẽ nhắm mắt, hưởng thụ giây phút yên bình này bên cạnh Hàn An.

"Ha ha ha ha ~"

Bên tai truyền đến tiếng cười vui dễ nghe, cánh tay bỗng nhiên bị kéo, cô vòng qua ôm lấy tay cậu.

Thẩm Mặc mở mắt, Hàn An đang gối đầu lên tay cậu. Vẻ mặt nghịch ngợm, khóe miệng cong cong, trong mắt phảng phất có ánh sao lập loè.

Nuốt ực một cái, trong lòng cậu mềm đến rối tinh rối mù. Duỗi tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ tinh tế, cô giống như con mèo nhỏ không ngừng cọ cọ rúc vào lòng cậu vậy. Thẩm Mặc thấy vậy không khỏi cười ra tiếng.

Cậu xoay người đè cô xuống dưới thân, hôn lên đôi mắt biết cười, cái mũi nhỏ, cuối cùng là hai đôi môi chạm vào nhau.

"Ưʍ......"

Vòng tay qua cổ cậu, Hàn An đáp lại, nụ hôn này dịu dàng, nhu tình như nước.

Dần dần, nụ hôn bắt đầu trở nên nóng bỏng và mãnh liệt. Thẩm Mặc hôn lên khoé môi Hàn An, liếʍ tai, cổ và bộ ngực trần lộ ra bên ngoài. Nhất quyết không chịu buông tha.

Thiếu niên đang làm càn trên người, Hàn An bất an nhìn quanh.

Biết rõ ở bên ngoài không an toàn, nhưng trong thân thể lại nảy lên kɧoáı ©ảʍ kí©h thí©ɧ lạ thường, cùng với sự thoải mái từ bên trong, cô quả thực không muốn dừng lại.

Tay túm lấy bờ vai của cậu, móng tay găm sâu xuống da. Khuôn mặt nhỏ ửng hồng, lông mày nhíu lại, miệng hừ nhẹ, "Thẩm Mặc Thẩm Mặc......"

Tiếng kêu của cô càng làm cho thú tính của cậu bộc phát mãnh liệt. Tay Thẩm Mặc chui vào trong áo cô, cởi dây áσ ɭóŧ rồi túm lấy nơi mềm mại mà xoa nắn. Cúi đầu áp vào ngực cô hít hà, côn ŧᏂịŧ ở phía dưới đã ngạnh đến khó chịu, liên tục chọc vào giữa hai chân cô.

Du͙© vọиɠ một khi bộc phát ra sẽ không thể thu hồi lại.

"Thẩm Mặc, đừng đùa nữa."

Thiếu niên trên người vẫn không ngừng sờ mó thân thể cô, Hàn An cảm thấy không nên tiếp tục làm tiếp loại chuyện này.

"Ừm." Mắt Thẩm Mặc lúc này tanh đỏ, bàn tay đã nổi đầy gân xanh.

Bị ánh mắt đáng sợ của cậu nhìn cho phát run, cô không còn có thể nói được gì nữa. Cả người bỗng chốc bị cậu nhấc bổng lên, đầu óc Hàn An đình trệ.

Biết nơi này không an toàn, Thẩm Mặc ôm Hàn An tìm nhanh một bụi cỏ. Đủ để ẩn nấp, người khác nhất định không thể nhìn thấy được.

Nhanh chóng cởϊ qυầи của mình ra, Thẩm Mặc liền kéo váy cùng qυầи ɭóŧ Hàn An xuống.

Hoa huyệt bên trong lúc này đã chảy ra mật ngọt, e ấp không ngừng co rút, hoa châu run nhè nhẹ. Cự vật của Thẩm Mặc càng ngạnh đến phát đau. Vừa định duỗi tay đi vào, một đôi tay nhỏ liền che đậy nó. Cảnh đẹp trước mắt quả thực không gì sánh bằng.

"Thẩm Mặc đừng......" Thanh âm nhỏ bé yếu ớt, Hàn An không dám nhìn Thẩm Mặc. Cô sợ bản thân mình sẽ bị thiêu cháy trước ánh mắt nóng bỏng của cậu.

"Hàn An, sờ thử đi, cậu xem nó vì cậu mà cứng đến không chịu nổi. Cho mình đi vào được không?" Tuy rằng rất muốn đi vào nhưng cậu cũng muốn Hàn An đồng ý.

Côn ŧᏂịŧ dữ tợn trong tay nóng bỏng, to lớn, Hàn An động lòng. Lúc này trán cậu đã đổ mồ hôi mỏng, nổi đầy gân xanh do phải nhẫn nhịn quá lâu. Cô bỏ tay ra, ngay lập tức liền bị đẩy ngã trên cỏ.

Côn ŧᏂịŧ dính ướt dâʍ ŧᏂủy̠, nhắm ngay miệng huyệt mà thọc vào. Vào lúc cậu tới được chỗ sâu nhất, vách thịt non mềm bỗng co rút, nơi đó bị ép chặt muốn chết. Thẩm Mặc sảng khoái đến da đầu tê dại, gầm nhẹ một tiếng.

Tay Hàn An không có chỗ để bám đành túm lấy eo cậu, miệng cắn chặt, chóp mũi phát ra tiếng rên hừ hừ.

Thiếu niên không ngừng dùng sức mà va chạm, đôi chân trắng nõn tinh tế của thiếu nữ liên tục lắc lư trên vai cậu. Tiểu huyệt phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ thô dài, cặp mông tròn trịa phía dưới cũng bị ái dịch xối cho ướt đẫm. Hình ảnh này quả thực trông vô cùng da^ʍ mĩ.

Áσ ɭóŧ bị cởi ra, hai bầu ngực giống như hai cái đại màn thầu, bị đâm cho lắc lư lên xuống từng trận khiến cho Thẩm Mặc có chút hoa mắt.

Bàn tay to của cậu túm lấy một bên, vô cùng mềm mại. Há mồm ngậm lấy, đầu lưỡi liếʍ quanh nụ hồng, hết mυ"ŧ vào rồi lại gặm cắn. Hàn An bị chọc cho ngứa, cười không ngừng.

Cái người này thế mà vẫn còn có thể cười, xem ra là do mình dùng chưa đủ ra sức. Như là để trừng phạt, Thẩm Mặc nhéo mạnh mông cô, ngón tay nhẹ nhàng chọc vào bên trong cúc huyệt.

Nơi đó bị đυ.ng vào khiến trong lòng Hàn An phát run, bất an nhìn cậu. Ánh mắt ướŧ áŧ mông lung, Thẩm Mặc nhìn mà chỉ muốn dùng hết sức lực hung mãnh cắm vào thật sâu.

Tiểu yêu tinh đáng chết.

Chịu không nổi va chạm trên người, Hàn An ôm chặt lấy Thẩm Mặc. Cái miệng nhỏ cắn chặt vào vai cậu, ngăn không cho những tiếng rêи ɾỉ sắp sửa tràn ra. Tay bấu sau lưng cậu mà cào, lưu lại từng vệt đỏ.

Kɧoáı ©ảʍ ập tới từng đợt lại từng đợt khiến Hàn An chịu không nổi, trong đầu trống rỗng. Miệng huyệt co rút lại, dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra không ngừng. Cô chỉ có thể bất lực mà ôm cậu, đi theo từng nhịp tiết tấu.

Biết Hàn An lên cao trào, Thẩm Mặc túm lấy ngực cô, điên cuồng thọc vào rút ra thêm mấy trăm lần, cuối cùng bắn ra luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt vào bên trong, lúc này mới chịu dừng lại.

Xong việc cậu ôm cô vào trong lòng, tay vẫn không ngừng niết xoa nơi đầy đặn kia. Xúc cảm mềm mại khiến cậu không muốn buông tay, côn ŧᏂịŧ cũng không chịu rút ra khỏi huyệt nhỏ.

Hàn An vô cùng mệt mỏi, mặc cho Thẩm Mặc ăn đậu hũ(*) trên người mình, cô vô lực dựa vào l*иg ngực cậu, nhắm mắt nghỉ ngơi.

(*Ăn đậu hũ: Hôn trộm)

Hoàng hôn đã lui xuống, cả một mảng trời rộng lớn đen như mực, những tảng sao lớn sáng lập loè. Trong bụi cỏ, một đôi nam nữ nửa thân trần ôm nhau, khoảng cách giữa hai trái tim dường như cũng đang sát gần hơn nữa.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~