Chương 8

Editor: Bắp

Nguồn convert: Vespertine

#8

"Này, làm sao thế?" Trần Hiểu Phong cảm giác mấy ngày nay nét mặt của Thẩm Mặc luôn tỏ ra sa sầm, gây áp lực rất lớn.

Nhàn nhạt trả lời không có gì, Thẩm Mặc vẫn như cũ trưng ra bộ mặt giận dữ.

Không hiểu sao gần đây đồ vật của cậu lại rất hay biến mất, nếu không phải đồ vật thì lại đến chỗ ngồi dính vệt nước.

Nếu biết được kẻ nào làm, cậu nhất định sẽ không dễ dàng buông tha.

"Đi thôi, trận đấu sắp bắt đầu rồi."

"Ừ." Đứng dậy cùng Hiểu Phong đi về phía sân bóng, ai ngờ lại đυ.ng phải một người, quần áo đột nhiên ướt một mảng lớn.

"A... Xin lỗi, xin lỗi."

Hàn An tay cầm cốc, vẻ mặt kinh hoảng.

Cô chớp chớp đôi mắt to, đáng thương nhìn Thẩm Mặc. Đôi tay nhỏ rối rít xoa xoa chà lau trên áo cậu, nội tâm Thẩm Mặc mềm đến rối tinh rối mù.

"Không sao." Cậu bắt lấy tay nhỏ đang làm loạn nắm vào trong tay.

Tay bị nắm khiến cho khuôn mặt Hàn An đỏ bừng. Trong lòng bàn tay phảng phất còn lưu lại cảm giác khi nãy sờ vào áo Thẩm Mặc. "Cậu cởi ra đi, mình giúp cậu giặt khô."

"Không cần, không sao cả." Chỉ có một chút nước, cần phải giặt sao?

Nhưng cuối cùng cậu vẫn không thể thắng nổi sự cố chấp của cô, đành bất đắc dĩ cởϊ áσ ngoài ra.

Cô nhận áo rồi quay đầu rời đi, trong nháy mắt nét mặt giống như đang có ý đồ không tốt nào đó.

"Thẩm Mặc, sao mình lại có cảm giác ánh mắt lúc nãy của Hàn An nhìn cậu giống như là đang muốn "ăn thịt" cậu ấy nhỉ?" Nhìn cô gái đang cầm áo đi về phía trước, Hiểu Phong vẫn không thể nào quên đi ánh mắt vừa rồi.

"Cậu nhìn lầm rồi."

Người nhát như chuột giống cô làm sao có thể có ánh mắt như vậy được, Thẩm Mặc không tin.

Hàn An chạy đến phòng chứa đồ, đóng cửa lại, ngồi sụp xuống đất.

Vuốt trên tay chiếc áo thể dục thêu hai chữ Thẩm Mặc, cô cầm lên trước mũi mà hít thật sâu.

Khoang mũi lúc này tràn ngập mùi mồ hôi vừa vận động xong của cậu, cực kỳ nam tính.

Mở hai chân ra, bàn tay bắt đầu men xuống dưới, Hàn An lấy ngón tay cọ xát tiểu huyệt cách lớp qυầи ɭóŧ mỏng.

Từ lần lấy đồ vật của cậu tự an ủi, Hàn An liền yêu thích loại cảm giác này. Cô thường xuyên trộm đồ của cậu, hoặc vào lúc lớp học vắng người, cô sẽ ngồi vào chỗ cậu mà tự an ủi.

Biết rõ làm vậy là không đúng, nhưng cô lại không thể dừng lại, giống như là bị trúng độc vậy.

Tiểu huyệt bị ba ngón tay thọc vào rút ra, mật ngọt theo từng động tác mà chảy ra không ngừng.

"A, Thẩm Mặc...... A......"

Niết nhẹ âm đế, Hàn An khó chịu cởi đồng phục, ngón tay kẹp lấy nụ hoa mà đùa bỡn.

Nhũ thịt từ ngón tay tràn ra, hai viên anh đào đã có chút cứng. Áo của Thẩm Mặc lúc này đang bị cô cọ xát với tiểu huyệt.

Từng đợt kɧoáı ©ảʍ truyền đến, trong đầu tự tưởng tượng ra cảnh ngón tay của Thẩm Mặc cắm vào hạ thân của mình.

Nóng bỏng rắn chắc......

"Cậu đang làm gì vậy?"

Một thanh âm đầy từ tính vang lên, Hàn An lông tơ dựng ngược, phát ngốc tại tại chỗ không dám nhúc nhích.

Xong rồi, bị phát hiện!

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~