Chương 7

Editor: Bắp

Nguồn convert: Vespertine

#7

Hàn An bước về phía lớp học, không có ai cả, hẳn là mọi người đều đang ở chỗ sân thể dục đại hội thể thao.

Đóng cửa lại, Hàn An đi đến trước bàn Thẩm Mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cạnh bàn.

Cũng chỉ vào lúc không có người như này, cô mới dám làm vậy.

Ngồi xuống chỗ cậu ngồi, ngắm nhìn cây bút trên bàn Thẩm Mặc. Hàn An đột nhiên nhớ tới buổi tối mấy ngày hôm trước cô có xem trộm phim cấm, nội dung trong phim nữ chính cầm đồ vật của nam chính tự an ủi chính mình.

Khuôn mặt nhỏ đỏ lên, nhìn bút máy trong tay, nội tâm cô ngo ngoe rục rịch.

Kể từ lần cùng bạn cùng bàn xem trộm phim cấm, Hàn An cảm thấy chính mình trở nên vô cùng kỳ quái. Tầm mắt luôn bất giác hướng tới đũng quần của Thẩm Mặc mà ngắm, vừa nghe giọng của cậu phía dưới cũng liền chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠.

Vén váy lên, qυầи иᏂỏ đã có chút ướt, cũng do vừa nãy trong phòng y tế nghe thấy giọng nói của Thẩm Mặc.

Cô xoay tròn chiếc bút, nhìn quanh phòng học không một bóng người, Hàn An cởϊ qυầи lót ra, đem bút đặt trước tiểu huyệt cọ xát.

Nghĩ tới việc đây là đồ vật mà Thẩm Mặc đã từng cầm qua, Hàn An cọ xát càng hăng say, tự tưởng tượng ra cảnh cậu đang dùng ngón tay đùa bỡn cô.

"A... A... Thẩm Mặc Thẩm Mặc, a......" Tiếng kêu nho nhỏ tràn ra, Hàn An đang chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ lúc này.

Dần dần cô bắt đầu cảm thấy không đủ, khẽ cắn môi, đem bút thọc sâu hơn vào trong hoa huyệt.

"A......"

Vì đây là bút máy, vỏ ngoài bọc thép nên khi cắm vào có chút lạnh, Hàn An bị kí©h thí©ɧ tới đầu ngón chân cuộn chặt lại.

Sau khi chậm rãi thích ứng với nhiệt độ của bút máy, Hàn An bắt đầu di chuyển nhanh hơn. Mật ngọt theo bút máy chảy xuống, khung cảnh vô cùng da^ʍ mỹ.

Cô không ngờ bản thân luôn bảo thủ nhát gan thế mà lại có thể làm ra loại chuyện này. Sự áy náy cùng thoải mái càng thêm kí©h thí©ɧ cô.

Cô cảm thấy trong nội tâm của chính mình cũng có một tia không an phận.

"A... Thẩm Mặc, muốn...... A..." Quá sướиɠ, Hàn An càng lúc càng lớn giọng.

Đột nhiên từ ngoài cửa vang lên những tiếng bước chân. Hàn An hoảng hốt, bút từ trong tay rơi xuống, lăn trên mặt đất.

Cô nhặt qυầи ɭóŧ vội vàng mặc vào, không biết phải làm thế nào cho phải.

Thẩm Mặc mở cửa phòng học, vừa mở thì từ trong có một cô gái chạy vọt ra ngoài. Cậu không hề để ý.

Đi xuống chỗ ngồi, ghế của cậu rõ ràng đã bị ai đó động vào.

Bút máy rơi trên mặt đất ướt dầm dề, trên chỗ ngồi còn có một vệt nước.

Cậu sầm mặt, không biết đây là trò đùa dai của ai nữa.

Cầm bút máy ném vào thùng rác, lấy giấy lau khô ghế dựa. Thẩm Mặc vẫn chưa vừa lòng, tiện thể đổi luôn ghế ngồi cho bạn cùng bàn.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Công nhận bà tác giả quẹo lái kinh thật. ;))))