Chương 9

Editor: Bắp

Nguồn convert: Vespertine

#9

Thẩm Mặc sau khi chơi bóng xong liền đi ra chỗ bồn nước để rửa mặt.

Thời tiết khô nóng thế này cuối cùng cũng có thể cảm nhận được một tia mát lạnh.

Vặn nắp chai nước khoáng uống liền mấy ngụm, cậu loáng thoáng như nghe được tiếng ai đang kêu. Cùng xen vào đó là tiếng thở dốc.

Đóng nắp, mở vòi hất nước vào tóc, cậu không quan tâm tới việc này cho lắm. Dù sao cũng chẳng phải thứ nên quan tâm làm gì.

Đi được nửa đường qua tiếng thở dốc thì cậu đột nhiên dừng chân lại, quay đầu nhìn chằm chằm vào phòng dụng cụ, hoài nghi có phải do mình nghe nhầm hay không.

Cậu nghe được ai đó gọi tên của mình, tuy rằng thanh âm rất nhỏ.

Giọng nói như ẩn như hiện quanh quẩn bên tai, cậu cảm thấy giọng nói này vô cùng quen thuộc, giống như là đã từng nghe qua ở đâu đó. Cau mày, cậu tiến lại gần hơn.

Càng tới gần giọng nói kia càng lớn, cậu rõ ràng nghe được người bên trong đang kêu tên của mình. Dùng sức nắm chặt then cửa, mở ra.

Người bên trong vẫn đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, hai bên ngực trắng trẻo, cặp đùi cân đối xinh xắn mở rộng ra, đôi tay đang cầm áo cọ xát với tiểu huyệt, dâʍ ŧᏂủy̠ theo chân chảy xuống sàn nhà.

Khuôn mặt nhỏ quen thuộc kia lúc này ửng hồng, kêu da^ʍ liên tục, Thẩm Mặc khϊếp sợ.

Hôm nay cô đổ nước vào người cậu, nói muốn giặt quần áo là vì muốn tự an ủi mình hay sao?

Đồ vật hay bị mất tích gần đây sợ là cũng có liên quan tới cô, còn vệt nước trên hẳn chính là dâʍ ŧᏂủy̠ của cô.

Không nghĩ tới thoạt nhìn cực kỳ nhát gan, lại có thể dâʍ đãиɠ tới như vậy.

Đôi mắt thâm thúy, mắt sáng như đuốc, Thẩm Mặc khoá trái cửa lại.

"Cậu đang làm gì vậy?"

Người nọ nghe được lời này tức khắc cả người cứng đờ, không dám ngước lên. Cậu tiến lại gần thân ảnh kia, ngồi xổm xuống, mắt nhìn cô.

Hàn An thực sự là khóc không ra nước mắt, cô không nghĩ là mình lại có thể bị bắt nhanh tới như vậy. Cô không biết phải đối mặt thế nào với Thẩm Mặc nữa, sợ hãi không thôi.

Cô cảm thấy vô cùng hối hận, đáng ra không nên vì du͙© vọиɠ nhất thời mà làm ra cái loại chuyện này. Hiện tại thật sự rất mất mặt, không dám nhìn cậu.

Thẩm Mặc bất mãn vì cô cúi đầu không thèm trả lời mình, liền lấy tay nâng cằm cô lên.

Đôi mắt phiếm hồng, cái miệng nhỏ bất an dẩu lên, vô cùng đáng thương, bả vai gầy yếu run rẩy không ngừng.

Rõ ràng còn chưa có làm gì, lại có cảm giác như mình là cầm thú, khi dễ cô.

Tầm mắt dời xuống dưới, hai luồng trắng nõn đầy đặn đứng thẳng, nụ hoa hồng hồng đáng yêu, khiến cho người ta rất muốn chà đạp.

Không nghĩ tới bên ngoài mặc đồ rộng thùng thình, bên trong lại có thể cực kỳ cân xứng như vậy.

Hoa huyệt của Hàn An bởi vì ánh mắt của Thẩm Mặc mà không ngừng co rút lại, mật ngọt cũng không ngừng chảy ra. Cô lặng lẽ kẹp chặt hai chân, không muốn để cậu phát hiện.

Nhưng Thẩm Mặc sao lại có thể không nhìn ra động tác của cô kia chứ. Ngăn cô lại, cậu lấy ba ngón tay cắm vào trong huyệt động, tà mị cười. "Để tôi giúp cậu nhé, thế nào?"

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~