Chương 66-2

Nhưng thấy cô vui vẻ như vậy, tựa hồ cũng không bị ba mẹ ảnh hưởng đến tâm trạng. Lâm Hề Cảnh nhẹ nhàng thở ra, cũng thay cô vui vẻ: "Vậy chúc chị tân hôn vui vẻ.."

Đúng vào lúc này, Hứa Phóng mở cửa phòng tắm từ bên trong đi ra. Trên đầu hắn đắp một cái khăn lông màu trắng, trên người còn bốc lên hơi ấm, mặc áo ngắn tay cùng quần đùi, lộ ra tay chân cường tráng.

Lâm Hề Trì theo bản năng liền nói: "Phóng Phóng, cậu tắm nhanh vậy?"

Hứa Phóng đi tới ngồi ở bên cạnh, ngước mắt nhìn cô, lười biếng nói: "Cậu còn muốn tớ tắm bao lâu."

Lâm Hề Cảnh bên kia nghe được đối thoại của bọn họ, cũng nghe xưng hô của Lâm Hề Trì đối với Hứa Phóng, cảm thấy có điểm buồn cười: "Lâm Hề Trì, chị vẫn gọi Hứa Phóng bằng cái tên ấy sao? , anh ấy không tức giận?"

"Cái gì?"

"Em còn nhớ lần đầu chị gọi anh ấy bằng biệt hiệu, vẻ mặt anh ấy trông thật khó coi."

Lâm Hề Trì phản ứng lại ngay: "Em nói "Phóng Phóng" sao?"

Hứa Phóng còn tưởng rằng cô đang gọi mình, còn thực tự nhiên mà lên tiếng.

Lâm Hề Cảnh: "Đúng vậy."

"A -- anh ấy như thế nào lại không tức giận." Lâm Hề Trì thò lại gần Hứa Phóng, ngữ khí nghiêm trang mà nói, "Cậu ấy thực thích tên này a."

Lâm Hề Cảnh sửng sốt: "Thiệt hay giả."

Hứa Phóng cũng nhìn lại, tựa hồ có thể đoán được các cô đang nói cái gì.

"Chị ngẫm lại xem, nếu chị là một tên béo, người khác cho chị một cái biệt hiệu, gọi là mập mạp, chị khẳng định sẽ cảm thấy vui vẻ sao." Lâm Hề Trì đem điện thoại kẹp giữa vai cùng tai, giành lấy máy sấy tóc của Hứa Phóng, "Hoặc là chị bởi vì vóc dáng lùn mà tự ti, bị người khác nhắc tới liền thực mà không vui vẻ nha"

Lâm Hề Cảnh không phản ứng lại ngay mà nói với Hứa Phóng: "Cậu sấy như thế này biết chừng nào mới xong, để tớ."

Hứa Phóng cùng cô mặt đối mặt, nhìn cô sấy vô cùng chuyên tâm.

"Nhưng Hứa Phóng không giống." Lâm Hề Trì ngừng lại một chút rồi nói, "Cậu ấy nếu không thích thì sẽ bảo là không thích."

"..."

"Thêm vào đó lúc cậu ấy nói chuyện luôn thích dùng từ phóng."

"Chẳng hạn như lúc buồn chán mọi người sẽ nói "vui vẻ cái quỷ ", lại hoặc là " vui vẻ cái đầu ", nhưng Hứa Phóng lại không như thế."

"Cậu ấy sẽ nói " vui vẻ cái rắm "."

Lâm Hề Trì càng nói càng cảm thấy chính mình nói vô cùng có lý, còn nâng mắt lên, thực chờ mong mà nhìn Hứa Phóng.

"Cho nên có thể lấy cái này suy luận ra, Hứa Phóng thực thích tên Phóng Phóng này."

Hứa Phóng: "..."