Chương 65

Hứa Phóng đã bị Lâm Hề Trì làm cho tức chết, ban đầu còn nghiêm túc suy nghĩ xem cô muốn nói cái gì. Hăn hạ thấp mắt, mặt không biểu tình, lạnh giọng hỏi: "Pizza?"



Lâm Hề Trì gật gật đầu.

Được nghe câu trả lời một cách khẳng định, Hứa Phóng liền lạnh nhạt bước vụt qua Lâm Hề Trì.

Lâm Hề Trì đi theo sau hắn, đôi mắt cong thành một vầng trăng nhỏ, biểu tình cao hứng phấn chấn, lại điểm thêm một ít buồn bực: Phóng Phóng, cậu như thế nào không có một chút:

Cô ngập ngừng, hạ mắt, nghĩ nghĩ mới tiếp tục nói: "Bị tớ nói đến mất phản ứng"

Hứa Phóng: ".. "cậu nghĩ nhiều rồi"

Tháng 6, thành phố B bắt đầu đón mùa hạ. Ban ngày, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, mặt đất nóng như lửa, ngay cả ban đêm cũng không hề dịu đi, trong không khí luôn thoang thoảng một chút nhiệt độ chứng tỏ sự ác liệt vào ban ngày.

Cửa hàng này có không gian không tính là quá lớn, trong một góc nhỏ, đặt hai cái điều hòa khá cũ, lúc hoạt động phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Bên kia bàn có điều hòa chỉ còn một vị trí, Lâm Hề trì theo bản năng liền đi qua bên kia.

Hai người mặt đối mặt ngồi xuống, Hứa Phóng đem thực đơn đẩy đến trước mặt của Lâm Hề Trì, thuận miệng nói: Cậu muốn ăn cái gì? "

Nhìn bộ dáng cô xem thực đơn một cách nghiêm túc, Hưa Phóng liền đứng lên, đi đến bên điều hòa, đem cánh quạt hướng lên trên. Chờ hắn quay trở lại, cô đã chọn xong.

Hứa Phóng trực tiếp lấy đưa cho phục vụ đang đi ngang qua.

Lâm Hề Trì đưa đôi tay trắng nõn, nhỏ nhắn cầm lấy cái ly, đôi môi mềm mại nhấp từng ngụm nước.

Hứa Phóng nhìn cô, đột nhiên muốn nếm thử mùi vị ngọt ngào ấy, hắn trầm ngâm một lát, nhẹ thả khóe miệng:" Trì Trì, cậu uống nước trông thật đáng yêu. "

Nghe vậy, Lâm Hề Trì lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt vô cùng sạch sẽ, nhìn thẳng hắn.

Hứa Phóng hít một hơi thật sâu, cắn răng nói:" giống mèo thật đấy ".

Cô phản ứng khác hoàn trong tưởng tượng của hắn.

Nghe thấy câu hình dung của Hứa Phóng, mày Lâm Hề Trì lập tức nhíu lại, không hề có cảm giác nào khác lạ. Cô cư nhiên còn phổ cập kiến thức khoa học cho hắn:" Phong Phong, mèo uống nước là sẽ vươn đầu lưỡi, ngay thời điểm đầu lưỡi đυ.ng tới mặt nước là sẽ nhanh chóng thu hồi, lợi dụng sức nước tạo ra một cột nước, chúng nó có thể trực tiếp uống cột nước này, "

Hứa Phóng cũng nhìn về phía cô, ánh mắt hồ nghi:" Cho nên? "

Lâm Hề Trì thực nghiêm túc:" Thời điểm tớ uống nước cũng không có vươn đầu lưỡi. "

"... "

" Cậu không hiểu cũng không cần tùy tiện nói ra để khen tớ. "Lâm Hề Trì vỗ vỗ bàn tay hắn đang đặt trên mặt bàn như là hảo tâm nhắc nhở," May mắn là ở trước mặt tớ, bằng không ở trước mặt người khác thật mất mặt. "

Hứa Phóng:".."

Lúc sau, Lâm Hề Trì vừa cắn pizza vừa nói một cách hăng say về các tập tính khác nhau của mỗi loài động vật, thẳng đến khi hứng thú qua đi, cô mới lại bắt đầu tun trào những lời khích lệ, động viên dành cho hắn.

Cho đến lúc cô chú ý thấy mặt hắn càng lúc càng lạnh, cô mới nhanh chóng ngậm miệng lại.

Hứa Phóng không có thói quen ăn khuya, lúc này cũng không đói bụng, ăn một lát liền không nhúc nhích. Hắn lấy khăn giấy xoa xoa tay, một tay chống cằm, nhìn vào Lâm Hề Trì đối diện.

Cô tựa hồ vẫn chưa biết có sự thay đổi, trên trán vẫn còn một ít tóc mái mỏng, tóc vừa qua khỏi vai, xỏa lung tung. Vào thời điểm ăn cũng không quá chú ý vào hình tượng, trên mặt dính một chút thức ăn cũng không biết

Cũng vẫn như cũ luôn biết chọc cho hắn, khiến hắn ngứa ngáy ở trong lòng, khó gãi được.

Hắn thật sự cam chịu a.

Hứa Phóng cầm lấy khăn giấy bên cạnh, trườn người qua, xoa vết bẩn trên mặt cô, nhẹ giọng nói: "Ăn đến trên mặt dính cũng không biết."

Nói, hắn vừa nâng mắt lên, không chút để ý mà cùng cô đối mắt, học cô vừa mới nói: "May mắn là ở trước mặt tớ, bằng không ở trước mặt những người khác liền mất mặt."

Lâm Hề Trì mới vừa ăn xong một khối, lại cầm lấy một khối, ăn pizza hình tam giác, miệng mơ hồ không rõ lời mà nói: "Nhưng tớ ở trước mặt người khác không như vậy nha"

Hứa Phóng dừng động tác trên tay, nhướng mày: "Phải không?"

Lâm Hề Trì không nói nữa, quai hàm phình phình lên, chậm rì rì mà gặm đồ vật trong tay.

-

Lâm Hề Trì một mình ăn hơn nữa miếng pizza dành cho hai người ăn, Hứa Phóng lại chỉ đυ.ng một ít nên cô ăn không hết, còn dư lại một phần. Đến lúc sau, tốc độ cô ăn trở nên rất chậm.

Hứa Phóng nhìn cô vài lần, cũng cầm khối pizza lên bắt đầu ăn.

Lâm Hề Trì thật vất vả đem khối pizza trên tay ăn xong, nhẹ nhàng thở ra, cầm ly nước uống một ngụm, cô thật sự là ăn không nổi nữa, cả người tựa lưng vào ghế ngồi, cảm thấy vô cùng buồn chán, hai chân đi tới đi lui chạm vào bàn chân hắn.

Hứa Phóng không trốn, điềm nhiên mà liếc nhìn cô một cái, ăn với tốc độ vô cùng nhanh.

Cô còn muốn đi chơi với hắn một vài chỗ nữa thì bỗng tiếng chuông di động vang lên.

Trên mặt Lâm Hề Trì còn treo nụ cười, nghiêng đầu nhìn thì thấy thông báo là mẹ cô. Cô chớp đôi mắt, nhớ tới tin nhắn vừa rồi, cô do dự mà cầm lên.

Thanh âm của mẹ Lâm vẫn như ngày thường, ôn hòa mang theo ý cười: "Làm sao bắt máy chậm vậy, có phải con mới tới thành phố B chơi?"

Lâm Hề Trì ừ một tiếng: "Con tới tìm Hứa Phóng."

"Vậy con ở chỗ nào?" giọng mẹ Lâm mang theo điểm trách cứ, bên cạnh còn có thể nghe được giọng của ba Lâm, "Con như thế nào cũng không cùng mẹ con nói một tiếng."

Lâm Hề Trì không biết nên nói cái gì, chỉ có thể lúng ta lúng túng nói: "Con ở khách sạn."

"..."

Mẹ Lâm dừng một chút, qua vài giây mới nhẹ giọng nói, "con vừa mới nhìn đến đinh đinh liền đi rồi sao? Các hai người các con cũng chưa cùng nhau nói chuyện, con bé hiện tại cũng không giống như trước, nhiều năm chữa trị cũng đã tốt lên rất nhiều."

Lâm Hề Trì lại ừ một tiếng: "Vậy là tốt rồi."

Mấy năm nay, những lần mà bọn cô nói với nhau cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Vào thời điểm cùng mẹ lâm gọi điện thoại, Lâm Hề Trì không hề cư xử giống như trước, cô chủ động nói những chuyện gần đây phát sinh trên người mình, đại đa số thời gian đều là mẹ Lâm đang nghe cô nói.

Mẹ Lâm cũng không phải là người nói nhiều, nói một chút liền không còn lời gì để nói, thoáng trầm mặc, lúc sau hai bên liền qua loa mà treo điện thoại.

Từ trước tới giờ số lần mẹ Lâm gọi điện thoại cho cô rất ít.

Chỉ khi đến ngày sinh nhật cô, hoặc là ngày nghỉ gì trọng đại mới có thể cho cô một cuộc gọi điện thoại.

Lúc này lại rơi vào tình thế ấy, mẹ Lâm không biết nói cái gì, Lâm Hề Trì lại không chủ động tạo đề tài khiến cho bầu không khí càng lúc càng xấu hổ

Qua vài giây, mẹ Lâm thở dài một tiếng, tựa hồ có chút ưu sầu: "Trì Trì, con về nhà một chuyến đi, ba mẹ đều đã lâu không gặp con. Hơn nữa một mình con ở bên ngoài, chúng ta cũng không yên tâm."

Lâm Hề Trì theo bản năng liếc mắt nhìn Hứa Phóng một cái, ấp a ấp úng: "Con đã đặt khách sạn.. Hơn nữa cái kia.. ở nhà hai người hẳn là không có chỗ dư thừa cho con ngủ."

"Con đừng lo." mẹ Lâm cứ thế thay cô quyết định: "Con có thể cùng đinh đinh ở một phòng, giường nó không nhỏ."

Lâm Hề Trì cũng không biết nên hình dung tâm tình mình lúc này.

Buồn sao? Cô không biết.

Cô hạ thấp mí mắt, tìm không thấy lý do, chỉ có thể thành thật mà đáp: "Con không muốn."

Mẹ Lâm cho rằng chính mình nghe lầm: "Cái.."

Bên kia điện thoại là mảnh im lặng, lúc này ba Lâm cũng lên tiếng, giọng nói có thêm nhiều vài phần nghiêm khắc: "Không muốn về nhà ở? Vậy con là muốn cùng Hứa Phóng ở chung một chỗ sao?"

Lâm Hề Trì không nói chuyện.

Sau đó trong điện thoại là tiếng mẹ Lâm mắng ba Lâm, bảo ông đừng ăn nói hàm hồ, rồi sau đó lại truyền đến một trận âm thanh sột soạt, tiếng mẹ Lâm nhẹ nhàng nói với cô: "Trì Trì, con cùng Hứa Phóng hiện tại thế nào, hai đứa đã yêu đương được 6 năm đi? Tính toán khi nào thì hai đứa đi lãnh chứng?"

"Hẳn là nhanh đi."

"Cái gì kêu hẳn là, có phải hay không nó không cùng con đề cập qua?" Mẹ Lâm thở dài, giọng điệu mang theo một chút khuyên nhủ, "Con ngoan, con nghe mẹ nói, đứa trẻ kia của Hứa gia, mẹ từ trước kia đều không xem trọng, học tập gì đó thì rối tinh rối mù, không có tư tưởng tiến thủ, tính tình còn không tốt, gần nhất là sau khi tốt nghiệp, nó còn muốn ở bộ đội ngây ngốc nhiều thêm ít năm. Con lúc trước cùng hắn ở bên nhau, mẹ chính là không nghĩ sẽ đồng ý, nhưng mẹ lúc ấy không có tinh lực để quản --"

Tay nắm di động của Lâm Hề Trì chậm rãi buộc chặt, cô đột nhiên cảm thấy có điểm buồn cười, lập tức đánh gãy lời bà nói: "Vậy mẹ hiện tại là có tinh lực sao?"

Lúc này Hứa Phóng đã đem đồ thừa ở trước mặt ăn xong rồi, ngồi ở ghế đối diện chơi di động, nghe được Lâm Hề Trì không khách khí mà nói thẳng ra như vậy, hắn ngơ ngác mà ngẩng đầu lên.

Ba Lâm phát hỏa: "Mày nói cái gì!"

Lần này mẹ Lâm trầm mặc một khoảng thời gian rất lâu, thật lâu sau mới nói: "Trì Trì, con biết tình huống lúc ấy trong nhà không được ổn định, trạng thái Đinh Đinh lúc ấy không tốt, còn thêm việc Cảnh Cảnh chuẩn bị thi đại học, chúng ta có khả năng liền đem con xem nhẹ. Nhưng con vẫn luôn thực hiểu chuyện, thành tích học tập rất tốt, tính cách cũng rất ngoan, mọi thứ đều không cần chúng ta phải nhọc lòng, cho nên.."

"Con cũng không có thực hiểu chuyện." Lâm Hề Trì như là nhịn không được, đánh gãy lời bà nói, cúi đầu, duỗi tay nắm chặt sợi vải trên quần áo, "Con cũng không nghĩ đem toàn bộ thời gian dùng cho học tập, nhưng là."

Cô như là nhớ tới cái gì, thanh âm một nhỏ lại: "Trước kia tình huống trong nhà quả thực không tốt, con nghe được bà cùng người nói, kêu người đừng tiếp tục cho con đi học, đem học phí để lại cho Cảnh Cảnh, để Cảnh Cảnh đi học."

"Con sợ người thật sự sẽ nghe lời bà nói, thật sự không cho con đi học." Lâm Hề Trì hít hít cái mũi, "Con đây liền tự chính mình giành lấy học bổng, sau đó tiếp tục đọc sách."

"..."

"Lâm Đinh trạng thái không tốt, con cũng cảm thấy không vui. Các người muốn dọn đi thành phố B bên kia, con cũng không có không đồng ý. Điều kiện chữa bệnh bên kia thật sự không tồi, quá khứ lại rất tốt, nhưng là, con cũng hy vọng trước khi đi các người có thể cùng con nói một tiếng."

"Không thể bớt thời giờ lại đây tìm con, thời gian gọi điện thoại hẳn là có đi."

Đôi mắt cô đột nhiên đỏ, thực bình tĩnh mà lặp lại một lần: "Con cũng không có thực hiểu chuyện."

"Vào lúc các người kêu Cảnh Cảnh đi qua ăn tết, con cũng hy vọng các người có thể kêu con, nếu thực sự không gọi con qua được, con cũng thực hy vọng các người có thể cùng con nói câu tất niên vui vẻ."

"Đây lại không phải là một việc rất khó làm được."

"Nếu lúc trước các người không có nhận nuôi con, thì hiện tại con cũng không có điều kiện sinh hoạt tốt như vậy." Lâm Hề Trì nức nở ra tiếng, lại cố nén khắc chế, "Nhưng con chính là cảm thấy các người một chút đều không tốt, con lại không thể.. Trách các người."

Nói xong ba chữ cuối cùng, Lâm Hề Trì cúi đầu trầm mặc, bên kia cũng không nói gì.

Cô treo điện thoại, trầm mặc dùng lòng bàn tay cọ cọ nước mắt.

Hứa Phóng đã đem đồ vật thu thập thật tốt, thấy cô đã buông điện thoại xuống, liền đứng dậy dắt lấy tay cô, sau đó cảm thụ trên tay cô ướŧ áŧ. Hắn dừng động tác lại một chút, cúi đầu nhìn cô một cái, lại cái gì cũng chưa nói.

Lôi kéo cô ra ngoài cửa hàng.

Chợ đêm vô cùng náo nhiệt, dọc theo đường đi người đến người đi.

Toàn bộ hành trình Lâm Hề Trì đều cúi đầu, một chút cũng không thấy lộ mặt, chỉ dựa người đi theo Hứa Phóng.

Đi đến đoạn đường ít người, bước chân Hứa Phóng mới chậm lại, mím môi, tưởng muốn nói gì với cô.

Hắn còn không có mở miệng, Lâm Hề Trì phía sau đột nhiên dừng bước chân, đứng bất động tại chỗ, như là đứa nhỏ đang phụng phịu ăn vạ do k được người lớn mua đồ chơi.

"Phong Phóng."

Hứa Phóng quay đầu lại xem.

Đôi mắt Lâm Hề Trì hồng hồng, nhưng không có rơi nước mắt, khi nói chuyện còn mang theo nhợt nhạt giọng mũi, lại mềm lại nhu: "Tớ đều đã chuẩn bị tốt.."

Hứa Phóng dùng lòng bàn tay cọ cọ lên khóe mắt đỏ au của cô, thấp giọng hỏi: "Chuẩn bị tốt cái gì."

Cô hít hít cái mũi, do dự một chút, âm thanh rất nhỏ mà nói: "Cậu như thế nào còn không nói muốn cùng tớ kết hôn."