Chương 67-1

Lâm Hề Cảnh bên kia rõ ràng đã tin, giọng điệu như bừng tỉnh: "Ồ, hình như là vậy nha, em lúc trước còn tưởng rằng bởi vì anh ấy không thích nên chị mới luôn kêu như vậy."

Khoảng cách hai người rất gần, Hứa Phóng có thể nghe rất rõ những lời mà Lâm Hề Cảnh nói

Thấy Hứa Phóng không phản ứng, Lâm Hề Trì nháy nháy mắt, tầm mắt dịch từ đôi mắt lên trên đỉnh đầu, thực ôn nhu mà nói: "Không có a, nếu cậu ấy không thích, chị khẳng định liền sẽ không kêu như vậy."

Hứa Phóng nhìn chằm chằm biểu tình của cô, qua vài giây, hắn như là bị chọc cười, sợ không kiềm được liền với tay lấy khắn lông lau khô tóc. Sau khi hắn tắm rửa xong đều không cần khăn lông lau khô thân mình, cho nên lúc này chiếc áo thấm đẫm nước dán vào lưng, phơi bày thân thể cường tráng.

Ánh đèn trong căn phòng chiếu sáng rực, Lâm Hề Trì nhìn bóng dáng của Hứa Phóng, liếʍ liếʍ môi, lại cùng Lâm Hề Cảnh nói chuyện trong chốc lát, lúc sau đem điện thoại treo.

Lâm Hề Trì xoắn xuýt trong chốc lát, thò lại gần Hứa Phóng hỏi: "Phóng Phóng, cậu tức giận sao?"

Lúc này, Hứa Phóng đang lau đầu, đem nước lau khô xong liền đem khăn lông đặt ở trên đùi, một tay cầm di động, không biết đang xem cái gì.

Nghe được lời cô nói, Hứa Phóng nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt còn nhiễm hơi nước, âm trầm mà thâm thúy. Hắn nhẹ thả khóe miệng, thực trực tiếp mà nói: "Biết còn hỏi?"

"Nga." Lâm Hề Trì cũng không đáp lại, thò lại gần, duỗi tay sờ đầu hắn, thực có lệ mà nói một câu, "Vậy cậu đừng nóng giận."

"..."

Nói xong côi cũng không đợi Hứa Phóng phản ứng, trực tiếp xuống giường, đi chân trần nhảy nhót đến bên cạnh bàn, hướng trong bao sờ soạng lấy quần áo để tắm rửa.

Hứa Phóng nhìn động tác của cô, thẳng đến khi nghe được tiếng đóng cửa, Hắn mới cười lạnh ra tiếng, đem khăn lông ném một bên, rồi nằm trên giường. Một lát sau, hắn lại cựa quậy, nghĩ đến Lâm Hề Trì đang ở bên trong tắm rửa, liền đứng dậy cầm điều hòa điều chỉnh độ ấm lên cao nhất.

Hắn nằm một hồi trên giường, đang muốn tìm bộ phim nào xem thì di động vang lên.

Thông báo biểu hiện không phải là người xa lạ, Hứa Phóng cũng có thể đoán được nguyên nhân người đối diện gọi cho hắn, hắn rũ đôi mắt nhìn xuống phía dưới, suy nghĩ một chút liền thực mau mà bắt máy.

Lâm Hề Trì còn đang tắm rửa, bên ngoài có thể nghe được âm thanh nước chảy từ bên trong truyền ra.

Hứa Phóng dáng ngồi thẳng tắp, chủ động chào hỏi: "Bác Lâm."

Điện thoại bên kia truyền đến tiếng nam nhân mang theo uy nghiêm, một chút khách sáo cùng thân thiết: "Hứa Phóng, bác nghe ba mẹ con nói, con tới thành phố B học?

Hứa Phóng hạ giọng, nhẹ nhàng lên tiếng:" Đúng vậy. "

" Là chuyện này, đứa bé Trì Trì nhà bác gần đây đang giận dỗi chúng ta, con xem có thể hay không khuyên nhủ nó, lại cùng nó về nhà một chuyến. "Ba Lâm thở dài một tiếng," Mấy năm nay chúng ta là có chút xem nhẹ nó, nhưng đều không phải là cố ý. "

Hứa Phóng không nói chuyện.

" Mẹ nó vừa mới cùng ông ngoại gọi điện thoại, hiện tại vẫn luôn khóc. Con khuyên nhủ nó, làm nó trở về cùng mẹ nó nói lời xin lỗi, không hiểu chuyện cũng phải biết phân trường hợp, ai cũng đều khó xử, chúng ta cũng không phải cố ý xem nhẹ cảm xú của nó, mẹ nó mấy năm nay đều quả thực quá vất vả.. "

Ba Lâm như là tìm được người tâm sự, cũng là đang mong Hứa Phóng nhận lời, mở miệng liền dừng không được, liên tiếp mà nói bọn họ đang vô cùng khó xử.

Thời gian sẽ đem một người thay đổi, trải qua quá sự tình cũng sẽ đem ý tưởng của một người thay đổi.

Hứa Phóng còn nhớ rõ thật lâu trước kia, Ba Lâm cùng mẹ Lâm đối đãi với con cái rất có kiên nhẫn và trật tự, tuy rằng khắc nghiệt, nhưng cũng sẽ thực mẫn cảm mà chú ý tới cảm xúc của các cô, sẽ quy định cho các cô mỗi ngày phải làm việc gì, cũng sẽ khi có thời gian rảnh liền mang các cô đi ra ngoài chơi.

Lúc ấy xác thực là một gia đình rất rất tốt.

Nhưng hiện tại bây giờ, bọn họ vẫn luôn chỉ biết thoái thác trách nhiệm.

Cũng như là bọn họ không còn tinh lực nào để tiếp nhận.

Bọn họ cảm thấy đời này để mất Lâm Đinh Đinh khiến cô chịu nhiều đau khổ là lỗi của bọn họ, chính vì đền bù chuyện này cho cô cũng đã lấy đi toàn bộ tinh lực. Bọn họ không có dũng khí lại đi gánh vác trách nhiệm khác, cũng luôn ngộ nhận rằng điều mình làm là hoàn toàn đúng.

Thật lâu sau, ba Lâm âm thanh trở nên trầm trọng, có thể nghe được sự hỗn loạn trong lời nói cùng với nhàn nhạt tiếng thở dài:" Thôi vậy, chúng ta lại nghĩ thêm biện pháp đi. Nhưng Hứa Phóng, bác có câu nói nhất định phải nói với con, Trì Trì đứa trẻ kia tính tình ngoan cố, nói cái gì cũng nghe không vào. Nhưng hai người -- "

Hứa Phóng nhấp nhẹ môi, kế tiếp liền nói.

" Xác thật là không thích hợp. "

" Chức nghiệp quân nhân này nhất định có tính nguy hiểm, sau lại đi bộ đội, các con khẳng định không giống như bây giờ, có nhiều thời gian gặp mặt nhau như vậy. "

" Nói một câu không dễ nghe, nếu con về sau khi đang chấp hành nhiệm vụ, xảy ra sự cố ngoài ý muốn thì Trì Trì nó phải làm sao bây giờ. "

" Đương nhiên bác cũng không phải là nói để các con tách ra, chỉ là hy vọng lúc con chính thức quyết định lựa chọn nghề này, tạm thời không cần đề cập đến việc kết hôn -- bằng không về sau sẽ ảnh hưởng nhiều đến Trì Trì

* * *

Chờ Lâm Hề Trì từ trong phòng tắm đi ra thì cuộc trò chuyện đã kết thúc.

Cô cố ý để tóc còn thấm nước, trên đầu chỉ đắp một cái khăn lông liền đi ra, nước theo ngọn tóc nhỏ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ướŧ áŧ, một đôi mắt to tròn mà thanh khiết.

Hứa Phóng còn ngồi ở nguyên vị trí cũ, di động đặt ở một bên, hắn cúi đầu, giống như đang ngẩn người, nhìn không ra đang suy nghĩ cái gì.

Lâm Hề Trì tắm rửa xong đi tới, Hứa Phóng cũng không nhận thấy được tình hình, cả người vẫn không nhúc nhích. Chờ cô đi đến trước mặt hắn, hắn mới chậm rì rì mà ngẩng đầu lên.

Vẻ mặt Hứa Phóng có một chút biến hóa nhỏ nhưng cũng không thể nói rõ đó là cảm xúc gì, chính là so với trước khi cô đi tắm, thoạt nhìn ảm đạm hơn một chút.

Lâm Hề Trì ngồi xổm xuống trước mặt hắn, mắt hạnh nhíu lại, như là chủ nhân đang dỗ dành con chó nhỏ, cô nhéo đầu ngón tay hắn, rốt cuộc bắt đầu nghiêm túc nói: "Cậu cư nhiên còn tức giận."

"..."

Hắn khẽ cười một tiếng: "Không."

"..."

Lâm Hề Trì lấy chán đá Hứa Phóng, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu sai hắn, "Cậu đi lấy cho tớ máy sấy để sấy tóc, tớ mỏi quá nên không muốn cử động chút nào."

Hứa Phóng mặt không biến sắc: "Cậu lúc nào mà không mệt."

Lâm Hề Trì trực tiếp: "Tớ mệt làm sao mà cậu biết?"

"..."

Hứa Phóng không nói cái gì nữa, đứng dậy đi vào trong phòng tắm lấy máy sấy.

Lâm Hề Trì ghé trên giường, cầm lấy di động đặt ở trên tủ, mở ra trang web bắt đầu tìm tòi: 【 thời hạn nghĩa vụ quân sự, quy định và quy trình khi quân nhân kết hôn 】.

Chờ Hứa Phóng trở lại, cô liền thay đổi vị trí, ghé vào trên đùi hắn, nhìn nội dung trên trang web. Đem đại khái tình hình xem xong, Lâm Hề Trì đột nhiên nhìn đến dòng chữ -- bộ đội hưởng ứng quốc gia kêu gọi, đề xướng kết hôn muộn, nam đề xướng sau 25 tuổi mới kết hôn.

25 tuổi.

Lâm Hề Trì âm thầm ở trong lòng tính toán.

Chờ Hứa Phóng xong sinh nhật năm nay, hắn liền 25 tuổi.

Nga.

Vừa vặn tốt.

Lâm Hề Trì cảm thấy mỹ mãn liền gật gật đầu.

Cô tiếp tục nhìn xuống, đột nhiên nhìn đến một câu -- pháp luật Trung Quốc quy định: "Thời hạn nghĩa vụ quân sự, quân nhân muốn ly hôn thì vợ quân nhân phải đồng ý."

Nhìn đến lời này, Lâm Hề Trì sửng sốt, nháy mắt ngẩng đầu nhìn Hứa Phóng.

Bên tai là âm thanh vù vù của máy sấy đang hoạt động, phá lệ đặc biệt chói tai.

Cô đột nhiên cử động, Hứa Phóng thiếu chút nữa liền đem tóc cô cuốn vào máy sấy, lúc này cũng hoảng sợ, lập tức tắt đi, cau mày hỏi: "Cậu làm gì."

"Phóng Phóng." Lâm Hề Trì đem điện thoại đưa nội dung cho hắn xem, "Cái này thiệt hay giả."

Hứa Phóng không chút để ý mà quét mắt, cũng không để ý nhiều, nhẹ nhàng lên tiếng: "Thiệt."

Lâm Hề Trì a một tiếng, dại ra mà xem hắn, lúng ta lúng túng nói: "Cái kia, nếu cậu muốn ly hôn thì phải làm sao?"

Không nghĩ tới cô sẽ nói ra như vậy, biểu tình Hứa Phóng lập tức khó coi.

"Cái gì nếu như."

Lâm Hề Trì trực tiếp đem lời này lý giải "Chỉ cần cậu đề ra ly hôn tớ nhất định phải ly" ra ý tứ, cô đột nhiên ngồi dậy, càn quấy mà đè hắn ở trên người, không thể tin được mà nói: "Hứa Phóng! Cậu còn biết xấu hổ hay không!"

Hứa Phóng: "..."

"Không được, tớ mặc kệ." Lâm Hề Trì cúi người xuống, cắn cổ hắn cho hả giận, "Này cũng quá không công bằng! Tớ mất nửa ngày để kết hôn cậu chỉ cần nói một câu liền ly sao? Cậu nằm mơ!"

Nói, Lâm Hề Trì ngẩng đầu lên, nhìn thẳng hắn: "Tớ muốn làm một cái hiệp nghị, nếu là cậu muốn cùng tớ ly hôn, cậu phải tự cung! Tự! Cung!"

"..."