Chương 64:

Chương 64.

Nghe vậy, Lâm Hề Trì hít mũi, xoa nước mắt trên đầu gối, không hiểu sau khi nghe anh nói xong liền cảm thấy nhẹ nhõm. Cô không biết phải đáp lại thế nào nên nhỏ giọng phản bác: "Cậu toàn nói mấy lời nhảm nhí."

Hứa Phóng im lặng, không tính toán với cô, một lúc lâu sau, anh thấp giọng gọi: "Lâm Hề Trì."

Lâm Hề Trì ngơ ngẩn đáp: "Sao vậy?"

Nhưng Hứa Phóng không nói gì nữa.

Căn phòng nhỏ trở nên yên tĩnh, lúc này Lâm Hề Trì mới nghe rõ nhịp thở của anh, phảng phất bên tai, tựa hồ Hứa Phóng đang ở ngay bên cạnh.

Dường như Hứa Phóng rất kiên nhẫn, im lặng k nói, như đang chờ đợi điều gì.

Một lúc lâu, Lâm Hề Trì chớp chớp mắt, khóe miệng giật giật, vùi mặt vào trong vòng tay: Ở bệnh viện có một con mèo bị mắc bệnh dịch. Nó là bệnh nhân của tớ, nhưng vừa chết sáng nay. "

Hứa Phóng cuối cùng cũng có phản ứng, nhẹ nhàng đáp:" Ừ. "

Lâm Hề Trì mím môi, không biết nên nói thế nào, nhưng vẫn nhanh chóng kể cho anh nghe chuyện xảy ra hôm nay:" Sau đó chiều nay chủ mèo gọi điện đến mắng tớ. "

Hứa Phóng sững sờ:" Mắng cậu thế nào? "

Lâm Hề Trì:" Nói tớ vô dụng, khiến mèo cô ấy bệnh nặng thêm, phí tiền. "

Lần này Hứa Phóng im lặng vài giây mới hỏi:" Vậy đó có phải lỗi của cậu không? "

Nghe vậy, lông mi Lâm Hề Trì rung động, dần dần mím chặt môi. Cô hít một hơi thật sâu rồi nghiêm túc giải thích:" Các triệu chứng cho thấy rõ ràng nó là bị mắc bệnh dịch ở mèo. Tớ đã kiểm tra que thử và xét nghiệm máu cho nó nữa. Que thử hiện lên hai vạch, bạch cầu chỉ có 0, 2, sau đó- "

Bởi vì người đối diện là anh, Lâm Hề Trì có chút không nói ra được, thút thít một tiếng, hốc mắt lại ầng ậng nước, oán trách như một đứa trẻ:" Về phương diện này, cậu không thể chất vấn tớ.. "

" Tớ không hiểu cái này, cũng không nghi ngờ cậu. "Hứa Phóng có vẻ hơi bực bội, giọng điệu cũng trở nên gấp gáp hơn một chút -" Tớ chỉ muốn nói là, mỗi bước cậu làm đều đúng, vậy bây giờ cậu việc gì phải buồn. "

"... "

" Cậu là bác sĩ thú y, cậu chữa bệnh giúp những con vật đó, nếu có thể chữa khỏi cho chúng có nghĩa là cậu rất giỏi, rất lợi hại, cậu đáng được khen ngợi. "Hứa Phóng không biết cách diễn đạt, vò đầu bứt tai, chỉ nói theo suy nghĩ của bản thân," Nhưng nếu không chữa được, mặc dù đã cố gắng hết sức thì cậu vẫn rất đáng được khen ngợi. "

Vì được an ủi, hàng nước mắt Lâm Hề Trì đang cố kìm lại như nước tràn đê, tiếng nức nở càng lúc càng lớn.

Hứa Phóng nhắm mắt lại, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng kiên nhẫn:" Cậu không làm gì sai cả, đừng khóc. "

Có đôi lúc chỉ vì rất muốn khóc.

Lúc chỉ có một mình, khi rơi nước mắt tiếng khóc sẽ tự động biến mất. Nhưng một khi xung quanh có người quan tâm, cảm giác oan ức ấy sẽ được khuếch đại lên gấp trăm lần, không vì những lời an ủi của người ấy mà ngừng lại, thay vào đó, cảm xúc chỉ càng thêm mãnh liệt.

Lâm Hề Trì bây giờ đang ở trong tình trạng này.

Cô cảm thấy Hứa Phóng nói rất đúng, Hứa Phóng thực sự rất tốt, khiến cô cảm thấy mình không thể không có anh;

Cô chỉ muốn nghe anh nói nhiều hơn chút nữa, muốn làm nũng với anh, muốn thân cận anh, muốn anh kiên nhẫn quan tâm dỗ dành mình nhiều hơn, nhiều hơn chút nữa.

Nhưng khiến cô thất vọng là, sau đó, Hứa Phóng không nói thêm bất kỳ điều gì nữa.

Không lâu sau, Lâm Hề Trì ngừng khóc, dụi dụi mắt, hỏi bằng giọng đặc âm mũi:" Sao cậu không nói nữa. "

" Bây giờ tớ nghĩ những gì mình vừa nói đều là vô nghĩa. "Hứa Phóng hít một hơi thật sâu, như thể anh đang mất kiên nhẫn, giọng điệu trở nên cáu kỉnh," Tớ thực sự không muốn nói điều đấy. "

Lâm Hề Trì nghĩ chắc do mình khiến anh mất kiên nhẫn, buồn rầu nói:" Sao cơ. "

Hứa Phóng lười nói mấy câu vô nghĩa tốn nước bọt kia, anh khẽ nhếch miệng nói thẳng:" Não của chủ mèo có vấn đề. "

"... "

Sau khi nói chuyện với Hứa Phóng, tâm trạng nặng nề ban đầu của Lâm Hề Trì ngay lập tức trở nên dễ chịu hơn rất nhiều, cô dần dần đã hiểu ra điều đó.

Ngành bác sĩ phải đối mặt với rất nhiều cuộc sinh ly tử biệt. Cô không thể đặt quá nhiều tình cảm cho bệnh nhân, cũng không thể bắt đầu nghi ngờ khả năng của bản thân chỉ vì một vài câu nói tức giận của người khác.

Khả năng và sức chịu đựng phải tỷ lệ thuận.

Như vậy mới có thể tiến xa hơn.

Lâm Hề Trì rút mấy tờ giấy, lau nước mắt trên mặt mình, nghĩa tới việc Hứa Phóng nhận ra mình không vui chỉ bởi hai chữ kia khiến tâm trạng buồn bã ban đầu giống như được quết một lớp mật.

Ngọt ê răng.

Cô cảm thấy Hứa Phóng quá tốt.

Quá quá quá tốt.

Lúc này trong tâm Lâm Hề Trì đều bị lấp đầy bởi 2 chữ cảm động, lông mày cong lên, vẻ buồn bực trước đó bị quét sạch, giọng điệu lộ ra vẻ đắc ý:" Rắm Rắm, cậu đang làm gì á? "

" Chờ cậu khóc xong. "

Lâm Hề Trì ồ một tiếng, ngoan ngoãn đáp:" Tớ khóc xong rồi. "

Nhận thấy cảm xúc của cô quả thực đã trở lại bình thường, Hứa Phóng mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ nếu chửi thẳng cô chắc sẽ có dụng hơn, thủ đoạn tình cảm hoàn toàn không có tác dụng với cô ngốc này.

Hứa Phóng liếc nhìn thời gian nên không chậm trễ nữa:" Vậy tớ đi tắm đây. "

Lâm Hề Trì vội vàng gật đầu, cười nói:" Cậu đi tắm rửa, khi nào xong thì nói tớ biết. "

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hề Trì mở mắt ra, nằm trên sô pha một lúc, đột nhiên nhớ tới chuyện Lâm Hề Cảnh nhờ mình, liền vội vàng đứng dậy, lon ton trở về phòng.

Lâm Hề Trì mở điện thoại lên QQ, phát hiện Lâm Hề Cảnh đã gửi cho mình một bản word, đồng thời cũng nói sơ qua về một số mục cần chú ý khi làm ppt.

Lâm Hề Trì trả lời" OK ", sau đó mở ppt.

Ở nơi khác.

Hứa Phóng từ toilet đi ra, dùng khăn thấm nước chà xát mạnh lên tóc, anh không vội đi giặt quần áo mà quay lại bàn cầm điện thoại di động lên.

Nhớ đến tiếng khóc của cô trên điện thoại, Hứa Phóng vẫn hơi lo, gửi cho cô một tin WeChat.

Hứa Phóng: [Cậu đang làm gì vậy? 】

Lâm Hề Trì trả lời rất nhanh: [Tớ đang làm thang Rắm Rắm. 】

"... "

Thang Rắm Rắm là cái khỉ gì?

Nhìn hai chữ quen thuộc kia, Hứa Phóng im lặng một lúc, bắt đầu suy nghĩ xem nó có phải là vật dành cho mình hay không: [Là cái gì. 】

Lâm Hề Trì giải thích: [ppt. 】

Hứa Phóng:"... "

Hứa Phóng đột nhiên không muốn để ý đến cô nữa, ném điện thoại xuống, vào toilet giặt quần áo đã thay, nhân tiện đánh răng.

Lúc về ký túc xá, Hứa Phóng không nhịn được hỏi: [" Rảnh lắm hay sao mà làm cái đó? 】

Lâm Hề Trì: [Cảnh Cảnh nhờ tớ giúp, em ấy có việc bận. 】

Lâm Hề Trì: [Bây giờ tớ đang làm hình ảnh Rắm Rắm. 】

Lâm Hề Trì: [Tớ không biết làm hình ảnh bằng thang Rắm Rắm, nên đành làm hình ảnh Rắm Rắm trước, xong rồi mới chèn hình ảnh lên thang Rắm Rắm. 】

Đọc mấy tin nhắn của cô, hầu như câu nào cũng có từ "rắm", trán Hứa Phóng giật giật, lúc này hoàn toàn chắc chắn là cô đang cố ý.

Hứa Phóng kìm nén lửa giận: [Ăn nói bình thường. 】

Một lúc sau.

Lâm Hề Trì chậm rãi trả lời: [Rắm Rắm, cậu thấy tình yêu của tớ ẩn trong những câu chữa này chưa? 】

"..."

Là bắt ép thay đổi một từ nào đó trong mỗi câu thành "rắm" thì có.

Hứa Phóng chế nhạo: [Không. 】

Lâm Hề Trì không để tâm đến thái độ của anh, nghiêm túc nói: [Rắm Rắm, tớ rất thích cậu. 】

Nhìn thấy tin nhắn này, nhịp tim Hứa Phóng đột nhiên lệch một nhịp, đôi mắt đen nhánh khẽ rũ xuống, lông mi nhướng lên. Sau đó, anh nắm quai hàm của mình, cười nhẹ.

Bạn cùng phòng vô tình đi ngang qua thấy biểu cảm này của thì nghi ngờ hỏi: "Mày trúng số à?"

Hứa Phóng không thèm ngước mắt, khóe miệng giật giật, thản nhiên nói: "Ừ."

Anh cúi đầu, tiếp tục đọc tin nhắn Lâm Hề Trì Liệt gửi cho mình.

Lâm Hề Trì: [Vậy nên. 】

Lâm Hề Trì nịnh nọt: [Kể từ hôm nay, khi nói chuyện với cậu, tớ sẽ nhắc tên cậu nhiều nhất có thể để chứng tỏ tớ coi trọng cậu đến nhường nào. 】

Hứa Phóng: "..."

Cái này thì khỏi cần đi.

Nhưng trước sự phấn kích có phần hơi lố của Lâm Hề Trì, Hứa Phóng dù muốn ngăn cũng không được, chỉ đành chịu đựng, mỗi ngày nghe cô nói qua nói lại như vậy--

"Sao tính tình rắm của cậu xấu thế";

"Hôm nay tớ đã uống một cốc rượu rắm";

"Hôm nay tớ đến một nơi, khá đẹp rắm";

"Hôm nay lạnh quá, nên tớ rắm một cái khăn quàng cổ."

- - và nhiều câu khác nữa.

Mãi đến khi không thể tìm ra từ nào thay thế được, Lâm Hề Trì mới dần thôi.

Có những ngày lễ vào đầu tháng 5 và cuối tháng 5, đó là ngày tết Lao động và Lễ hội Thuyền rồng.

Lâm Hề Trì đấu tranh một lúc, còn thảo luận với Hứa Phóng một phen, cuối cùng quyết định đến thăm anh sau Lễ hội Thuyền rồng, nhân tiện mang cho anh một ít bánh bao.

Vào tháng 6, khu vực Hứa Phóng được phần bố tới sau khi tốt nghiệp cũng được công bố. Khi cô từ thành phố B trở về là có thể biết được khu vực anh chọn, một tháng sau, nghỉ hè Hứa Phóng sẽ về Khê Thành.

Lâm Hề Trì xin đổi ca với các đồng nghiệp, còn tăng ca thêm một tuần nữa mới đến kỳ nghỉ bốn ngày. Cô dự định ngày 27/5 sẽ đi, Hứa Phóng được nghỉ từ ngày hôm đó cho đến ngày 30.

Hai người ở với nhau ba ngày, sáng ngày 31 tiễn cô xong mới về.

Kể từ khi Hứa Phóng đến thành phố B học cao học, năm nào Lâm Hề Trì cũng đến chỗ anh, một năm khoảng 2, 3 lần.

Mặc dù bố mẹ cô cũng ở thành phố B, nhưng hầu như cô chẳng bao giờ nói cho họ mình đến đây, nên sau khi đến đó, Lâm Hề Trì thường đặt khách sạn bên ngoài.

Hứa Phóng sẽ ra ngoài ở với cô, thường đặt hai phòng, hai người mỗi người một phòng.

Lâm Hề Trì cũng lên tiếng phản đối chuyện này, cô cho rằng việc một cặp đôi đi chơi với nhau mà đặt hai phòng là hành động cực kỳ ngu ngốc và không cần thiết.

Hứa Phóng phớt lờ cô, lần nào cũng đặt hai phòng.

Kết quả lần này đến đây, khi thấy Hứa Phóng đưa cô vào một phòng tiêu chuẩn đôi, phản ứng đầu tiên của Lâm Hề Trì là - Cô đi nhầm phòng rồi?

Cô quay lại nhìn Hứa Phóng.

Hứa Phóng liếc cô, nhận thấy ánh mắt nghi ngờ của cô, nhíu mày, tỏ vẻ bình tĩnh: "Đặt muộn quá, không còn phòng trống."

Lâm Hề Trì thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn anh bỗng thêm vài phần ý tứ thâm sâu.

"..."

Lâm Hề Trì để chân trần ngồi trên giường, dáng vẻ như thể mọi uất ức khổ hạnh nhiều năm của mình rốt cuộc cũng có ngày được đáp trả, hài lòng nói: "Rắm Rắm, rốt cục cậu cũng thông suốt rồi."

Khóe miệng Hứa Phóng giật giật: "Thông suốt cái gì."

Lâm Hề Trì không tin là anh không hiểu, liền đứng dậy mặc áo khoác vừa cởi ra, lôi Hứa Phóng ra cửa.

Vốn dĩ Lâm Hề Trì không muốn ở trong khách sạn cả đêm mà muốn cùng Hứa Phóng ra ngoài lượn siêu thị, nhân tiện mua một ít đồ ăn nhẹ và nhu yếu phẩm hàng ngày. Nhưng cô hoàn toàn không ngờ rằng mình sẽ gặp người mà đã lâu rất lâu chưa gặp..

Lâm Đình.

Bên cạnh cô ấy không có người khác, dường như cô ấy chỉ đi ra một mình, lúc này cô ấy đang đẩy xe hàng, đứng trước giá trưng bày sữa.

So với những gì Lâm Hề Trì nhìn thấy trước đây, Lâm Đình của hiện tại đã thay đổi rất nhiều.

Tóc cắt ngắn ngang vai, lộ ra khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay, nước da cũng không còn xạm như trước mà trắng trẻo, ửng hồng, trông sạch sẽ và tươi tắn. Cô ấy mặc một chiếc váy dài đến mắt cá chân, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, đôi môi hơi mím lại như đang suy nghĩ xem nên mua loại sữa của nhãn hiệu nào.

Khí chất đoan trang hờ hững, ngoại hình rất thu hút.

Vì sự thay đổi quá lớn này, Lâm Hề Trì không chắc người đó có phải là cô ấy không.

Mãi cho đến khi Lâm Đình đẩy xe hàng về phía trước, Lâm Hề Trì nhìn thấy bước chân tập tễnh của cô ấy, cô mới chắc chắn.

Hô hấp Lâm Hề Trì ngưng trệ, đột nhiên không biết phải làm sao, ngây ngốc đứng đó, giống như mất đi năng lực suy nghĩ.

Ngay sau đó, Lâm Đình nhận ra ánh mắt của cô, bối rối nhìn sang.

Lúc này Lâm Hề Trì mới hồi phục, ngay lập tức lùi lại.

Ánh mắt cả hai chạm nhau trong một giây.

Lâm Hề Trì quay lại, giả vờ như chưa nhìn thấy gì, đi về phía Hứa Phóng trong tâm trạng lo lắng.

Hứa Phóng vẫn đang ở trong khu ăn vặt chọn đồ ăn cho cô, khóe mắt nhìn thấy thân ảnh Lâm Hề Trì, không nhìn cô, thản nhiên hỏi: "Ăn sô cô la không?"

Lâm Hề Trì mơ hồ ậm ừ, vươn tay nắm lấy vạt áo anh, cảm thấy có chút bất an.

Cảm nhận được cử động nhỏ của cô, Hứa Phóng nhướng mày, quay lại nhìn cô. Tay anh khẽ di chuyển xuống cầm tay cô: "Thạch thì sao?"

Lòng bàn tay Hứa Phóng rộng và ấm, nhanh chóng xoa dịu tâm trạng bối rối của Lâm Hề Trì. Cô liếʍ môi, ồ một tiếng, cúi người, mắt quét quá thạch rau câu trên kệ trưng bày.

Sau khi xem một lúc lâu, cô không chọn cái nào.

Hứa Phóng trầm mặc nhìn cô: "Không phải cậu thích vị xoài à?"

"Hiện tại tớ đang đổi khẩu vị, sao cậu lại không hiểu tớ." Lâm Hề Trì liếc anh một cái, lộ ra vẻ lên án, "Bây giờ cậu không quan tâm tớ nữa đúng không."

"..."

Hứa Phóng cau mày, cầm một lốc thạch, "Vị dâu tây?"

"Không, đừng quấy rầy, tớ đang tìm."

".. Vải?"

"Không."

"Dứa?"

"Không, không."

Hứa Phóng kéo cô dậy, nghiêm nghị nói: "Vậy hết rồi."

Lâm Hề Trì thở dài, "Hình như hết rồi."

Nhìn dáng vẻ có chút không can tâm của cô, còn có vẻ bất đắc dĩ như vậy, Hứa Phóng không khỏi nói: Vị gì? Lần sau tớ tìm cho cậu. "

Những lời này dường như đã nằm trong tính toán của Lâm Hề Trì Liệt, khóe miệng cô cong lên, giọng rất nhẹ, như thể đang tiết lộ với anh một chuyện vô cùng bí ẩn, cô còn nói từng chữ.

" Vị rắm. "

Hứa Phóng:"... "

Có phải cô cho rằng bản thân như vậy là rất lãng mạn không?

Cả hai xách đồ ra khỏi siêu thị.

Mặc dù Lâm Hề Trì không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi Lâm Đình, nhưng cô vẫn do dự không biết có nên nói với bố mẹ những gì mình đã nhìn thấy hay không.

Hơn nữa dường như Lâm Đình cũng đã thấy cô.

Nghĩ vậy, Lâm Hề Trì vẫn soạn tin nhắn cho mẹ Lâm rồi bấm gửi.

Hứa Phóng đang đứng cạnh cô, Lâm Hề Trì cũng không tránh, nên anh nhìn thấy rõ nội dung cô gửi, lập tức hiểu được vẻ mất tự nhiên vừa nảy của cô.

Hứa Phóng siết chặt tay Lâm Hề Trì, thấy cô buông điện thoại xuống thì hỏi:" Cậu đói không? "

Lúc này mới 9 giờ tối, chợ đêm rất sôi động, người ra kẻ vào, xung quanh thắp đèn neon sáng rực, mùi thơm của phố ăn vặt thoảng trong gió.

Ban đầu Lâm Hề Trì không đói, nhưng khi ngửi thấy mùi này, cô lại cảm thấy đói. Cô sờ sờ bụng, lập tức gật đầu:" Đói, mình đi ăn đi. "

" Ăn gì? "

Thành phố B cái gì cũng nhiều, đặc biệt là đồ ăn.

Lúc này Lâm Hề Trì có chút khó xử, nhìn xung quanh, sau đó nhìn chăm chú vào một nhà hàng pizza kiểu Pháp, mắt lóe lên tia sáng, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.

Hứa Phóng nhìn theo ánh mắt cô.

Còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy Lâm Hề Trì mở miệng nói:" Tớ muốn ăn cái kia. "

" Rắm zza. "

* (pizza)

"..."