Chương 44

Đúng lúc này, Tưởng Chính Húc cầm bát nước chấm quay lại, thấy Hứa Phóng đứng mà không ngồi, cậu ta cũng không quan tâm, nhanh chóng ngồi xuống, bê một đĩa ba chỉ bò đổ vào cái vá, rồi chần thịt trong nồi được khoảng hơn 10 giây, sau đó cậu ta nhấc tay lên, treo cái vá vào chiếc móc nhỏ bên hông nồi.

Hoàn thành một loạt quá trình này, thấy Hứa Phóng vẫn còn đứng, Tưởng Chính Húc nhướng mày nói: "Mày muốn đứng ăn à?"

Hứa Phóng phớt lờ cậu ta, kéo Lâm Hề Trì đứng dậy, lôi cô đến chỗ để gia vị.

Lâm Tây tách khỏi tay anh, chạy về chỗ ngồi, cởϊ áσ khoác, sau đó bước tới nắm lấy Hứa Phóng, lấy một bát nước chấm ở khu vực gia vị.

Hứa Phóng khoanh tay đứng bên cạnh, nhìn cô điên cuồng đổ đầy ớt vào bát, rồi lại múc thêm vài thìa dầu ớt bên cạnh.

Mí mắt anh giật giật.

Quả nhiên ngay sau đó, Lâm Hề Trì quay lại, đưa bát nước chấm cho anh, vẻ mặt thâm tình nói: "Rắm Rắm, cho cậu này."

"..."

Thái độ của cô rất vừa nghiêm túc lại chân thành: "Tớ hy vọng tình cảm của chúng ta có thể đỏ thắm nồng nàn như bát nước chấm này."

Hứa Phóng mím môi, vô cảm liếc cô một cái, không đưa tay nhận, ngồi xổm xuống, lấy thêm hai cái bát sạch ở ngăn tủ bên dưới, thản nhiên làm bát nước chấm mới.

Lâm Hề Trì đứng bên cạnh nhìn anh.

Hứa Phóng làm xong một bát liền nhét vào tay cô, rồi làm thêm một bát mới nhét vào tay còn trống kia. Tiếp đến, anh lại làm thêm một bát khác, thuận tay bưng bát nước chấm đỏ choét kia lên, quay về chỗ ngồi.

Lâm Hề Trì theo sau anh.

Chỗ cô ở bên trong, Hứa Phóng đứng bên ngoài, dừng lại, nhường chỗ cho cô đi vào. Sau khi ngồi xuống, Hứa Phóng đặt 1 bát nước chấm vừa làm trước mặt mình, đưa cho cô cả 2 bát còn lại, cuối cùng đẩy bát nước chấm Lâm Hề Trì pha vì "tình yêu của hai người" đến trước mặt Tưởng Chính Húc,

Cậu ta liếc một cái: "Cho tao à?"

Hứa Phóng với tay đổ tất cả thịt trên vá vào bát Lâm Hề Trì: "Ừ."

Tưởng Chính Húc cầm lên ngửi ngửi, lại ngước lên nhìn chằm chằm Hứa Phóng: "Mày, mẹ nó, định cay chết tao à"

"Đâu có." Nói đến đây, Hứa Phóng khẽ liếc nhìn Lâm Hề Trì: "Tao hy vọng tình bạn của chúng ta sẽ thắm thiết như bát nước chấm này."

"..."

"Không cần." Tưởng Chính Húc đẩy bát nước chấm lại: "Mẹ nó, mày muốn tao chết à"

"Ừ." Tầm mắt Hứa Phóng hướng về phía Lâm Hề Trì, nhưng lại nói với Tưởng Chính Húc, ẩn ý rất rõ: "Có lẽ vậy."

Lâm Hề Trì: "..."

Sự việc này khiến Lâm Hề Trì cảm thấy bất an mãnh liệt.

Sau khi trở về ký túc xá, Lâm Hề Trì cầm cuốn sổ chiến lược nhỏ của mình, bắt đầu suy ngẫm lại. Cả người bồn chồn bất an, đứng ngồi không yên, đi tới đi lui cạnh chỗ ngồi. Thành công thu hút sự chú ý của ba người còn lại trong ký túc xá.

Ngay sau đó, Lâm Hề Trì đứng dậy, mở tủ, lục xem quần áo bên trong. Quần áo này là cô với Lâm Hề Cảnh đi mua trong kỳ nghỉ hè sau kỳ thi tuyển sinh đại học.

Trong suốt quá trình, cô đều đứng một bên quan sát Lâm Hề Cảnh chọn cho mình thử.

Biết cô sợ lạnh nên hầu hết quần áo mùa đông Lâm Hề Cảnh mua cho cô đều dày, nhưng kiểu dáng vẫn rất đẹp.

Lâm Hề Trì nắm tay lại, chuyển hết những bộ quần áo này sang một bên tủ, rồi lấy một cái áo len lông cừu ra. Lưỡng lự mãi, cuối cùng cô vẫn lấy một cái áo khoác dày ra.

Lâm Hề Trì lục xem một lúc lâu, cuối cùng tìm thấy một cái váy trong chiếc hộp đựng đồ.

Không thể để chân trần như cô gái đó được, ngẫm nghĩ, Lâm Hề Trì bối rối một hồi, quyết định lấy thêm một cái quần thu đông.

Nie Yue đang ăn đồ ăn vặt, dựa vào thang gác bên cạnh giường Lâm Hề Trì, nói: "Cậu đang làm gì vậy."

"Tớ đang chọn quần áo để mai mặc"

"Ngày thường cậu ăn mặc tùy tiện lắm mà?"

"Đúng vậy, bắt đầu từ hôm nay, tớ sẽ thay đổi hình tượng của mình."

Trong ký túc xá, chỉ có Lâm Hề Trì và Trần Hàm là đã thoát kiếp FA.

Bạn trai Trần Hàm là một anh chàng khoa toán, cùng khoa với cô ấy, tính cách chững chạc, trầm ổn, trông thật thà lại đối xử rất tốt với Trần Hàm. Thời gian thoát kiếp độc thân của Trần Hàm khá tương đồng với Lâm Hề Trì, đều là vào cuối tháng 10.

Con gái khi yêu luôn rất đẹp.

Trong khoảng thời gian yêu đương mặn nồng, Trần Hàm có cuộc sống hạnh phúc viên mãn, suốt ngày cười nói cũng chủ động ăn diện hơn. Chỉ sau 1 tháng đã trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.

Trái ngược hoàn toàn với Lâm Hề Trì.

Ngay khi cùng Hứa Phóng ở bên nhau, ý định ban đầu là chăm chút cho vẻ ngoài của bản thân lập tức bay biến trong phút chốc. Lúc ra ngoài với Hứa Phóng, Lâm Hề Trì vẫn toàn đóng thùng những bộ quần áo dày cộm, khiến cô trông như bị phù, nhảy nhảy nhót nhót quay anh hệt như một quả bóng.

Ngoại trừ ngày đầu tiên bên nhau Hứa Phóng chê vẻ ngoài cồng kềnh còn quấn khăn che nửa khuôn mặt của cô, nhưng sau đó anh không đề cập đến nữa. Vì vậy nên Lâm Hề Trì càng vui vẻ thoải mái.

Nhưng hiện tại, Lâm Hề Trì cảm thấy suy nghĩ của mình thật không thể chấp nhận được. Tất cả đàn ông trên thế giới này đều là động vật trực quan. Hứa Phóng cũng không ngoại lệ.

Nie Yue đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt mang đầy hoàn bão lớn của Lâm Hề Trì, miệng cắn một miếng khoai tây chiên: "Chuyển từ sưng 10 phần thành sưng 8 phần à?"

"..."

"Ngày mai trời nắng, chắc không lạnh lắm đâu, khoảng hơn 10 độ thôi." Nhϊếp Duyệt nhích lại gần, đổi cái quần thu đông thành cái mỏng hơn: "Mặc mình cái này là được rồi, bên ngoài thì ----"

Nhϊếp Duyệt lục trong tủ quần áo: "Mặc cái này đi."

Lâm Hề Trì nhìn chiếc áo len mỏng sọc đỏ trắng trong tay cô ấy, cả người run lên: "Chỉ mặc mình cái áo này thôi á? Thật hả? Vậy có mà lạnh chết à?"

Nhϊếp Duyệt gật đầu: "Mặc một bộ đồ lót giữ nhiệt bên trong thì sẽ không lạnh nữa đâu. Bình thường tớ hay mặc vậy mà."

Lâm Hề Trì nhìn chiếc váy với vẻ đầy vẻ giãy dụa.

Thấy cô như vậy, Nhϊếp Duyệt nói tiếp: "Mới có 10 độ mà cậu đã mặc 4, 5 cái. Đến lúc dưới 0 độ thì cậu tính thế nào?"

Lâm Hề Trì liếʍ khóe miệng: "Mặc 6, 7 cái.."

"..."

Ngày hôm sau, Lâm Hề Trì phải dạy sớm. Buổi sáng thức dậy nhiệt độ cực kỳ thấp, cô vừa bước xuống giường đã bắt đầu run lập cập, lúc đi vệ sinh, lúc đánh răng, thậm chí là lúc rửa mặt cũng phải dùng nước nóng trong máy lọc nước ở bên cạnh.

Trước khi ra ngoài, Lâm Hề Trì thật sự không có dũng khí, đứng trước tủ quần áo lượn qua lượn lại hồi lâu, cô quyết định vẫn nên mặc như mình ngày thường, sau đó bị Nhϊếp Duyệt cười nhạo một phen.

Trước khi vòa học môn tiếng Anh vào buổi chiều, Lâm Hề Trì thấy Hứa Phóng mặc một cái áo len pha trộn nhiều gam màu, đang uể oải nằm trên bàn ngủ bù.

Cô cụp mắt xuống, nhìn eo mình, trong lòng chợt nảy ra một ý tưởng: Nếu Hứa Phóng đến ôm cô, cách nhiều tầng quần áo như vậy, chẳng khác nào đang ôm một cái thùng.

Là cái thùng di động biết đi.

Thùng nước có tên Trì Trì.

Lâm Hề Trì rùng mình.

Buổi tối trở về ký túc xá, Lâm Hề Trì cầm cuốn sổ nhỏ, bắt đầu suy ngẫm lại hành vi của bản thân.

Sau khi suy ngẫm lại, Lâm Hề Trì lấy quần áo ngày mai sẽ mặc ra ngoài, khóa tủ lại, đưa chìa khóa cho Nhϊếp Duyệt, hết lần này đến lần khác nhấn mạnh với cô ấy, dù mình có cầu xin thế nào cũng không được đưa chìa khóa ra.

Nhϊếp Duyệt vui vẻ chấp nhận.

Ngày hôm sau, Lâm Hề Trì không có tiết buổi sáng sớm, tiết đầu tiên bắt đầu lúc 9: 30, nên mãi đến hơn 8 hơn giờ cô mới thức dậy. Cô đến chỗ ngồi cầm túi chườm nóng, uống một cốc sữa nóng mới không cảm thấy lạnh nữa.

Sau đó thay bộ quần áo mà Nhϊếp Duyệt đã phối cho mình.

Lâm Hề Trì nhìn vào gương, nhảy tưng tưng như cô ngốc 2 lần, khóe miệng cong lên.

Trông đẹp hơn trước rất nhiều.

Nhưng khi vừa đặt chân ra ngoài, Lâm Hề Trì thực sự cười không nổi nữa, ôm lấy cánh tay Nhϊếp Duyệt, nấp sau lưng cô ấy, cố gắng tránh gió từ bốn phương tám hướng.

Sau khi vào lớp, toàn thân bỗng trở nên ấm áp, nhưng ngồi một hồi lâu, Lâm Hề Trì vẫn cảm thấy xung quanh mình có gió thổi qua, lâu lâu lại nhìn về phía cửa sổ kiểm tra xem có phải bị hỡ chỗ nào không.

Đến tận khi tan học, tay cô vẫn không ấm lên một chút nào.

Lâm Hề Trì và Hứa Phóng hẹn nhau cùng đi ăn trưa, rời khỏi giảng đường, cô tạm biệt bạn cùng phòng, tìm một chiếc ghế gần đó ngồi xuống, gọi điện cho Hứa Phóng mà toàn thân run lẩy bẩy.

Hứa Phóng vừa tan lớp, vì hai người học chung một tòa giảng đường, nên theo vị trí Lâm Hề Trì nói, anh nhanh chóng nhìn thấy cô.

Anh bước tới.

Chỉ khi đến gần, Hứa Phóng mới phát hiện Lâm Hề Trì mặc rất ít, chỉ có một cái áo len mỏng, cùng một váy dài đến đầu gối và đôi giày đế bệt.

Hứa Phóng có chút giật mình, lông mày chậm rãi cau lại, vẻ mặt tản ra khí lạnh mây mù.

Nhìn thấy thân ảnh Hứa Phóng, Lâm Hề Trì lập tức đứng dậy, nắm chặt cánh tay anh cười híp mắt nói: "Này, Rắm Rắm, mình đến nhà ăn C ăn lẩu đi, tớ cảm thấy.."

Hứa Phóng cụp mắt xuống, dùng tay còn lại nắm lấy tay đang ôm cánh tay anh, lạnh như băng. Anh nhướng mi, ngắt lời cô, giọng đặc biệt gay gắt.

"Cậu bị ốm à?" Lâm Hề Trì sững lại, không biết vì sao anh lại tức giận, ngây người lẩm bẩm: "Ăn lẩu cay thì có gì.."

Hôm nay Hứa Phóng mặc một chiếc áo khoác đen không có khóa kéo, chỉ có hai cúc, dài đến đầu gối. Mặc một chiếc áo len bên trong, dưới mặc một chiếc quần tây mỏng vừa vặn cùng màu với áo khoác ngoài. Trông có vẻ cao gầy, khí chất nghiêm nghị.

Lúc này, môi anh mín lại thành một đường thẳng, ngay cả ánh mắt cũng lạnh hơn ba phần. Hứa Phóng mặc kệ cô đang nói gì, anh buông tay Lâm Hề Trì ra, cởϊ áσ khoác, thô bạo quấn quanh người cô rồi lẳng lặng cài cúc áo cho cô.

Lâm Hề Trì phủi tay anh ra, ý cho anh xem trang phục hôm nay cô mặc, chớp chớp mắt hỏi: "Không đẹp à?"

Hứa Phóng không nói lời nào, tiếp tục cài cúc.

Lâm Hề Trì đột nhiên có chút bực bội, nhỏ giọng nói: "Rắm Rắm, hôm kia tớ thấy có một bạn nữ hỏi cách liên lạc của cậu."

Nghe vậy, Hứa Phóng liếc cô một cái đầy hoài nghi: "Khi nào?"

"Bên đại học Z, lúc đến quán lẩu với Tưởng Chính Húc ấy."

Hứa Phóng bắt đầu nhớ lại, sau đó nói: "Không nhớ."

Lâm Hề Trì trợn lớn hai mắt: "Mới hai ngày đã không nhớ rõ. Có nhiều người muốn xin liên hệ cảu cậu lắm à?"

Anh nhẹ nhàng đáp: "Cậu không biết?"

Lâm Hề Trì vội vàng gật đầu: "Tớ thật sự không biết."

"..."

Lâm Hề Trì liếʍ môi, thận trọng nói: "Cô gái đó hình như rất xinh đẹp."

Vẻ mặt Hứa Phóng kỳ quái: "Liên quan gì đến tớ -"

Lâm Hề Trì nhanh chóng ngắt lời anh: "Nhưng nếu tớ ăn diện, nhất định sẽ xinh hơn cô ấy."

"..."

Hứa Phóng chợt hiểu tại sao hôm nay cô lại mặc như vậy.

Chẳng lẽ anh không cho cô cảm giác an toàn đến vậy?

Ngày hôm kia, lúc cô biết anh yêu thầm mình thì vẻ mặt đắc ý cực kỳ, sao chưa đến hai ngày lại thành ra thế này?

Lâm Hề Trì khịt mũi, thấp giọng lẩm bẩm: "Tớ muốn cậu thích tớ nhiều hơn một chút."

Lông mi Hứa Phóng run run, khóe miệng cong lên, vẫn âm thầm giúp cô cài cúc áo, cài từ dưới lên trên, gói gọn cô cô toàn bộ bên trong. Chiếc áo khoác dài vừa đủ đến mắt cá chân cô, nhưng vì kích cỡ quá lớn, khung xương cô lại không thể nâng đỡ nó, nên trông có vẻ lùng thùng lỏng lẻo.

"Sao có thể thích hơn một chút?" Hứa Phóng cúi đầu giúp cô săn ống tay áo lên, khẽ nói: "Đã thích đến không thể thích hơn rồi."