Hạ Vọng lau nước mắt, một lần nữa cầm lại microphone, nhìn người bên kia tấm kính, ánh mắt toát lên sự kiên định và rạng rỡ chưa từng có: "Em sẽ đợi anh."
Tưởng Mộ Phong nhìn vào đôi mắt màu hổ phách còn đọng nước mắt của Du Tư Miểu, trong lúc nhất thời, hắn bối rối không biết người trước mặt rốt cuộc là Hạ Vọng hay Du Tư Miểu.
Đoạn thử vai này, vượt xa tưởng tượng của hắn.
Du Tư Miểu nhập vai quá tốt.
Tưởng Mộ Phong cảm thấy tự hào về “nhóc con” nhà mình, lúc nhìn Vu Tuấn lại càng thêm đắc ý: "Thế nào, đạo diễn Vu?”
Vu Tuấn trân trọng tài năng của Du Tư Miểu, nên tạm thời cũng lười để ý đến bộ dáng khoe khoang của Tưởng Mộ Phong.
Vu Tuấn vươn tay về phía Du Tư Miểu: "Tiểu Du, hoan nghênh em gia nhập đoàn phim《Hướng Quang Sinh Trưởng》.”
Cảm xúc Du Tư Miểu vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nhân vật, mũi còn ửng đỏ, cả người phản ứng đều chậm nửa nhịp.
Vu Tuấn thẳng thắn nói: "Tôi rất hài lòng với vai Hạ Vọng của em, về hợp đồng sẽ liên hệ trực tiếp với công ty quản lý của em.”
Du Tư Miểu lần đầu tiên thử vai, cũng không có kinh nghiệm, bắt tay xong còn có hơi ngơ ngác: "Em qua rồi ạ?"
Vu Tuấn gật đầu.
Du Tư Miểu vui mừng đến suýt nhảy dựng lên, theo bản năng nhìn Tưởng Mộ Phong, Tưởng Mộ Phong cong môi, giơ ngón tay cái với cậu, Du Tư Miểu cảm thấy vô vùng mãn nguyện, vui vẻ như sắp tràn hết ra ngoài.
Vu Tuấn lại trò chuyện với Du Tư Miểu một lúc về kịch bản, Du Tư Miểu đã rất dụng công, thậm chí còn viết cả tiểu sử nhân vật, Vu Tuấn rất hài lòng.
Mãi cho đến khi xuống bãi đỗ xe ngầm, nụ cười trên môi Du Tư Miểu vẫn không thể kìm nén được, không ngờ lần thử vai đầu tiên suôn sẻ đến vậy!
Tưởng Mộ Phong cảm thấy bạn nhỏ thực sự quá đáng yêu, đưa tay xoa xoa đầu cậu:"Vui đến thế sao?"
Du Tư Miểu ngẩng đầu, nhìn Tưởng Mộ Phong với vẻ ngưỡng mộ: "Anh Mộ Phong, em thực sự có thể đóng phim cùng anh sao? Cảm giác như đang mơ vậy.”
Tưởng Mộ Phong nhéo nhẹ má cậu, "Có cảm giác gì không?”
Du Tư Miểu ngơ ngác gật đầu.
Tưởng Mộ Phong cười nhẹ: "Chứng tỏ em không phải đang mơ.”
Du Tư Miểu sờ nhẹ chỗ má vừa bị Tưởng Mộ Phong nhéo, mảng da nơi đó nóng hơn so với xung quanh, vẫn còn lưu lại nhiệt độ từ đầu ngón tay của Tưởng Mộ Phong.
Tưởng Mộ Phong mở cửa xe cho Du Tư Miểu, lúc quay lại ghế lái, một tia sáng chói mắt chợt lóe lên, Tưởng Mộ Phong nhíu mày, quay đầu nhìn quanh một vòng nhưng không tìm được nguồn sáng.
*
Lúc ăn cơm trưa, Tưởng Mộ Phong thuận miệng hỏi: "Giáo viên dạy diễn xuất Tống Tư Niên tìm cho em là ai?
Du Tư Miểu: "Thầy Vu, Vu Gia Khoan ạ."
Tưởng Mộ Phong gật đầu: "Thầy Vu là một diễn viên gạo cội. Tuần này anh hơi bận, tuần sau anh sẽ tranh thủ chút thời gian cùng em luyện kịch bản."
Du Tư Miểu nghe Tưởng Mộ Phong bận, vội vàng nói: "Anh cứ bận việc của anh, em theo thầy Vu luyện là được.
Tưởng Mộ Phong đặt đũa xuống, một tay chống cằm ung dung nhìn Du Tư Miểu: "Ồ, vậy cảnh hôn cũng luyện với thầy Vu luôn à?"
Du Tư Miểu suýt sặc chết, mặt nghẹn đến đỏ bừng, Tưởng Mộ Phong tốt bụng đưa nước trái cây cho cậu.
“Còn có cảnh giường chiếu nữa.”
Khụ khụ khụ......