Chương 4.1. Ảnh đế Tưởng bá đạo hộ thê.

Du Tư Miểu xấu hổ đến mức đầu cúi xuống tận nồi......

Tưởng Mộ Phong nhìn gò má đỏ bừng như mây lửa của cậu, quá đáng yêu, khiến hắn càng giống một lão biếи ŧɦái.

Bản thân hắn cũng không có sở thích biếи ŧɦái đùa giỡn trẻ con xấu hổ, chủ yếu là lần đầu tiên Du Tư Miểu diễn xuất đã có cảnh quay táo bạo như vậy, rõ ràng lúc trò chuyện với anh trên Wechat rất lo lắng về cảnh tình cảm, anh trêu chọc bạn nhỏ một chút, thuận tiện cho tâm lí cậu thích nghi trước.

Tưởng Mộ Phong gắp cho Du Tư Miểu một con tôm vào đĩa: "Chọc em thôi, đừng để ý nhé, tập luyện trước sẽ giúp khi quay thuận lợi hơn, em không cần lo lắng cho anh, anh nói có thể dành thời gian thì chắc chắn sẽ làm được.”

Du Tư Miểu gật đầu, một lúc lâu sau, khuôn mặt nóng ran mới dần nguội đi.

Cơm nước xong, Tưởng Mộ Phong đưa Du Tư Miểu về công ty, tiện thể đi thị sát sản nghiệp của bạn thân.

Tống Tư Niên biết tiểu bảo bối nhà mình đã thửa vai thành công, vui mừng đến mức trực tiếp ôm người lên xoay quanh.

Du Tư Miểu có chút không quen, nhưng cũng sẽ không từ chối sự nhiệt tình của người khác, theo bản năng đặt hai tay ở trước ngực, cùng thân thể Tống Tư Niên giữ một khoảng cách nhất định.

Tưởng Mộ Phong đá Tống Tư Niên một cú, Tống Tư Niên loạng choạng, trọng tâm của Du Tư Miểu cũng ngã xuống theo, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, một lực đạo kéo cậu lại, sau một lúc trời đất quay cuồng, cả cơ thể đã tựa vào trong lòng Tưởng Mộ Phong.

Chiếc áo khoác nỉ màu xám tro của Tưởng Mộ Phong mở cúc đầu, hương gỗ tùng lành lạnh xộc vào khoang mũi cậu.

Du Tư Miểu đặt tay lên ngực Tưởng Mộ Phong, cách một lớp mỏng, cậu có thể cảm nhận rõ ràng cơ bắp rắn chắc cùng nhiệt độ của nó, so với đầu ngón tay của cậu còn nóng hơn ba phần, mang đến một cảm giác tê dại.

Mãi đến khi Tưởng Mộ Phong đưa tay đỡ cậu, Du Tư Miểu mới ngớ người ra, đỏ mặt từ trong lòng Tưởng Mộ Phong bước ra.

Tưởng Mộ Phong: "Bớt chiếm tiện nghi của em trai tôi đi.”

Tống Tư Niên cũng không giận, vỗ vỗ quần: "Đang vui vẻ mà, em trai cậu không phải cũng giống như em trai tôi sau! Đều là tiểu bảo bối của nhà chúng ta!"

Tưởng Mộ Phong tiện tay chỉnh lại mũ, áo lông bị rơi cho Du Tư Miểu, "Không cần làm quen, em trai tôi, tôi không chia sẻ.”

Tống Tư Niên chậc một tiếng, "Em trai cũng không phải vợ, không cần phải bảo vệ như vậy chứ!”

Du Tư Miểu nghe tiếng, mặt đỏ bừng, trong lòng giống như bị những chiếc móng vuốt mèo nho nhỏ, mềm mại gãi ngứa.

Tưởng Mộ Phong cười khẩy: "Liên quan gì đến cậu?”