**Chương 3.3. Du Tư Miểu: Em không có nghĩ đến tình tiết mười tám cộng cấm!

Tưởng Mộ Phong hạ cửa sổ xe xuống, vẫy vẫy tay với bạn nhỏ đang đứng trong gió lạnh.

Du Tư Miểu chạy tới, lên xe, thắt dây an toàn, "Anh Mộ Phong, vất vả cho anh rồi.”

Tưởng Mộ Phong mỉm cười, "Ăn sáng chưa?”

Du Tư Miểu gật đầu, "Ăn rồi, công ty sắp xếp cho em một trợ lý, lúc em dậy, trợ lý đã giúp em mua bữa sáng rồi.”

Tưởng Mộ Phong lúc này mới hài lòng, khởi động xe xuất phát.

Trên đường đi, Du Tư Miểu vẫn luôn xem ghi chú, ôn lại đoạn phim mà cậu sắp thử vai, Tưởng Mộ Phong cũng không quấy rầy cậu.

Lần đầu tiên gặp Du Tư Miểu, ánh mắt Vu Tuấn sáng lên, nhìn Tưởng Mộ Phong, Tưởng Mộ Phong nhún nhún vai, bộ dạng như: tôi đã sớm nói với anh, anh còn không tin.

Vu Tuấn vô cùng hài lòng với hình tượng, khí chất của Du Tư Miểu, đặc biệt là ánh mắt trong trẻo, thuần khiết của cậu, cho dù diễn xuất không tốt lắm, anh ta cũng có thể nhượng bộ một chút để mài dũa cậu.

Phải biết rằng, nghề diễn viên này, 30% dựa vào cố gắng, 70% là ông trời ban cho.

Tưởng Mộ Phong là ví dụ điển hình cho kiểu cơm dâng tận miệng, Du Tư Miểu cũng vậy.

Tuy nhiên, Vu Tuấn cũng không biểu lộ cảm xúc trước mặt Du Tư Miểu, anh ta ngồi đối diện với Du Tư Miểu, vẻ mặt rất tự nhiên: "Chuẩn bị thử vai đoạn nào, đúng lúc Tưởng Mộ Phong ở đây, có thể để cậu ta đóng cùng em.”

Du Tư Miểu mở kịch bản ra: Đoạn Úc Tử Dạ vì cứu Hạ Vọng vô tình gϊếŧ người, bị kết án, có thể để anh ấy đóng cùng em.”

Vu Tuấn và Tưởng Mộ Phong đều rất bất ngờ, không ngờ Du Tư Miểu lại chọn một đoạn phim khó như vậy.

Đoạn phim này khó khăn không phải vì lời thoại nhiều, ngược lại, chính là bởi vì lời thoại quá ít, chỉ có một câu, nên yêu cầu về biểu đạt cảm xúc của diễn viên càng cao.

Tưởng Mộ Phong đã sớm thuộc lòng kịch bản, hắn cầm kịch bản của Du Tư Miểu đọc qua hai lần, ngồi thẳng, gần như chỉ trong một giây liền nhập vai.

“Sau này anh không thể ở bên cạnh bảo vệ em nữa, em phải tự bảo vệ mình.”

Qua tấm kính dày, giọng nói của Úc Tử Dạ từ trong điện thoại truyền đến, đầu ngón tay Hạ Vọng run rẩy, một giọt nước mắt theo khóe mắt lăn xuống.

Úc Tử Dạ cười khổ: "Lúc trước không biết đối mặt với em thế nào, sau này muốn đối mặt, lại không có cơ hội.”

Úc Tử Dạ không nói rõ, nhưng Hạ Vọng đều hiểu, Hạ Vọng cố gắng chống đỡ, siết chặt microphone trong tay, hồi lâu, cuối cùng không thể nhịn được nữa, run rẩy vùi mặt vào lòng bàn tay, không tiếng động, nước mắt đã giàn giụa.