Mẹ nó...
Cao Hải Hoàn giật mình khi nghe thấy câu hỏi đó, mồ hôi trên trán tiếp tục rơi.
Cuối cùng thì cũng không chạy thoát.
Nếu biết anh sẽ hỏi câu này, anh ta đã đi nhanh một chút rồi.
Rút tay khỏi chốt cửa, Cao Hải hoàn quay đầu lại.
"Chuyện này, Duẫn Khải Nguyên, cô ấy...Lúc phỏng vấn cô ấy thể hiện khá tốt, có điều....Có điều..."
"Giám đốc Cao, hôm nay anh bị làm sao vậy, nói năng ấp a ấp úng, cứ như thể tôi là sư tử sẽ ăn thịt anh vậy."
Từ Thâm Gia tựa lưng vào ghế, cười cười nhìn anh ta.
Cao Hải Hoàn cũng cười.
Anh ta sợ như vậy thật.
Thật ra thì công ty này vẫn còn non trẻ, từ lúc bắt đầu đến bây giờ cũng chỉ mới năm năm, mà Cao Hải Hoàn cũng mới chuyển đến làm giám đốc marketing tính đến đầu năm nay là một năm.
Anh ta rời khỏi công ty trước đây vì bị người thân của sếp đánh cho một trận, cho nên anh có ác cảm với "người quen" của sếp, chỉ sợ làm không tốt lại phải cuốn gói ra đi.
Hơn nữa bây giờ sếp cũng đang mỉm cười, càng khiến lòng người sợ hãi.
Anh ta chỉ sợ sếp là người khẩu Phật tâm xà, ai biết trong lòng anh đang nghĩ cái gì, bên ngoài vui vẻ hay tức giận người khác còn dễ đoán hơn.
"Không, tôi...Hôm nay cổ họng tôi hơi khó chịu." Anh ta giả vờ ho khan hai tiếng.
"Có muốn uống cao sơn trà không?" Từ Thâm Gia mở ngăn kéo lấy ra một lon cao sơn trà.
Tại sao trong ngăn kéo của tổng giám đốc lại có thứ này?
"Cảm ơn tổng giám đốc, tôi uống nhiều nước ấm là được rồi." Anh ta lại cười.
"Vậy anh nói tiếp đi."
"À, chỉ là...Duẫn Khải Nguyên đã thể hiện khá tốt trong buổi phỏng vấn, nhưng cô ấy không có kinh nghiệm liên quan đến chuyên viên kế hoạch, đại học cũng không học về chuyên ngành kế hoạch...Đúng rồi, cô ấy học về lâm nghiệp, không liên quan gì đến kế hoạch, tương đối không thích hợp với vị trí ứng tuyển."
"Vậy anh cảm thấy như thế nào mới là thích hợp?"
Tổng giám đốc đang đào hố cho mình sao?
Cao Hải Hoàn liều mạng suy nghĩ học về lâm nghiệp thì có thể làm gì, nhưng ngoài việc nghĩ đến cây cối trên núi thì anh ta không còn nghĩ được gì khác.
"Ừm...Cô ấy nói chuyện rất lưu loát, câu chữ rõ ràng rành mạch, khuôn mặt cũng rất thân thiện, giống như...vị trí tiếp tân khá hợp với cô ấy, tức là vị trí của Băng Đồng."
(Trịnh Băng Đồng: Giám đốc, anh chán sống rồi hả?)
Từ Thâm Gia nhíu mày: "Vậy anh cảm thấy suy nghĩ của cô ấy như thế nào?"
"Suy nghĩ?"
"Logic, mạch lạc."
"Cảm giác cũng tốt."
"Tôi biết rồi."
Ý là anh ta có thể đi rồi sao?
"Anh đi làm việc trước đi."
Cao Hải Hoàn thở phào nhẹ nhõm như vừa được tha mạng, nhanh chóng đi ra ngoài, tránh việc tổng giám đốc đột nhiên lại "nhớ" đến cái gì đó nữa.
Từ Thâm Gia đan mười ngón tay vào nhau, bóp bóp mấy lần, sau đó quyết định gọi điện cho trưởng phòng nhân sự, Phương Hà Thiến.
"Hà Thiến, tôi nghĩ tôi cần một thư ký."
"Tôi sẽ đăng tin tuyển dụng giúp anh."
"Như vậy phiền phức lắm, hãy chọn một người trong số các ứng viên cho chuyên viên kế hoạch đi."
"Hả?" Chọn một trong những người không được chọn.
"Cô chọn ba người đến đây cho tôi."
"...Được."
Sau khi Phương Hà Thiến để điện thoại xuống, lập tức chạy đến phòng kế hoạch.
Cao Hải Hoàn vừa trở về thì đột nhiên bị Phương Hà Thiến xông vào, suýt nữa thì ngã.
"Cô làm gì vậy?" Cao Hải Hoàn còn chưa hoàn hồn: "Có chuyện gì?"
"Anh mới nói cái gì với tổng giám đốc vậy, tại sao đột nhiên tổng giám đốc lại muốn có thư ký, hơn nữa còn kêu chọn một ứng viên bị loại, bây giờ anh ấy muốn tôi chọn ba người." Phương Hà Thiến vội vàng hỏi.
Cao Hải Hoàn sửng sốt một hồi lâu, đột nhiên tươi tắn hẳn lên.
Đây là tấm lòng của sếp mà ai cũng biết.
Anh ta đặt hai tay lên vai Phương Hà Thiến, nghiêm túc nói: "Tôi không quan tâm cô chọn ai, nhưng hãy nhớ, chắc chắn phải chọn Duẫn Khải Nguyên."