Chương 34

" Sao rồi, đã tìm thấy chưa?"

" Lão gia, phu nhân. Đã tìm khắp trong phủ cũng không thấy hoàng thượng và nhị thiếu gia đâu cả."

" Sao lại như vậy, vậy chứ hoàng thượng đã đưa Nguyệt nhi của ta đi đâu?"

" Vậy là sao?"

Tất Duy liếc mắt sang Tịnh Vũ thì hắn lập tức phủ nhận: " Đừng nhìn ta, ta cũng không biết có chuyện gì."

" Hừ...!"

" Phụ thân, mẫu thân!"

Dương Kiên nhận ra Minh Nguyệt vừa về đến phủ mới mỉm cười: " Nguyệt nhi về rồi đó à?"

" Vâng phụ thân." Nhìn một màn người náo loạn trong phủ, còn có mặt của cả Thừa Vương gia ở đây thì lời Lâm Thùy nói là không sai. Không thấy Tịnh Phong cùng Ảnh Nguyệt lại càng làm nàng lo lắng hơn: " Thỉnh an Vương gia."

" Được rồi!"

" Phụ thân, trong phủ xảy ra chuyện gì sao ạ?"

Suy nghĩ một lúc cho rằng trước cứ không để cho Minh Nguyệt biết chuyện Dương Kiên liền nói: " Không có gì, ngươi chỉ mới về phủ hãy cứ về phòng nghỉ trước đi."

" Nhưng...!"

" Phụ thân nói muội đi hãy cứ đi đi."

Từ khi bắt đầu Minh Nguyệt đã không thể hiểu rõ con người Tất Duy, tuy hắn đối xử với nàng rất chu đáo cùng quan tâm đúng như bổn phận của một vị ca ca. Chỉ là nàng không biết mình đã có thể thật sự qua mắt được hắn? Bây giờ rất nhiều người không đứng về phía mình, ngay cả Bình Cung cũng đột nhiên biến mất mà không biết xảy ra chuyện gì: " Muội hiểu rồi đại ca."

Mắt thấy Minh Nguyệt đã đi xa Tất Duy mới tiếp: " Ta ra ngoài tìm."

" Vậy ta quay lại hoàng cung xem Tịnh Phong có đưa người vào đó không."

" Hiểu rồi!"

Tất Duy gật đầu rồi chạy đi, Tịnh Phong lại nói cùng Uẩn Lân: " Lân nhi, ngươi ở lại cùng mọi người xem nếu họ về phủ thì báo cho ta."

" Vâng!" Uẫn Lân đi tới cạnh Minh Loan an ủi nàng: " Phu nhân không cần lo lắng quá, Hoàng thượng chắc chỉ muốn cùng thiếu gia nói chuyện riêng nên mới rời phủ nên không sao đâu."

"...!"

Tịnh Phong mở mắt ra đã thấy mình đang nằm trên giường trong một căn phòng lạ, hắn ngồi dậy đảo mắt một lượt rồi cũng chỉ ngồi như vậy không có động tĩnh cho đến khi có người đi vào, Đương Kỳ mang theo một mâm thức ăn để lên bàn: " Người tỉnh rồi thì ăn chút gì đó đi, tuy không thể so sánh với những thứ trong hoàng cung nhưng ở quán trọ này không thể hơn được. Nếu hoàng đế ngài không muốn động đũa ta cũng không có cách..."

" Ảnh Nguyệt đang ở đâu?"

Đương Kỳ ngừng lại tay đang dọn thức ăn ra bàn mới cười tự mãn ngồi xuống ghế: " Ta đoán không lầm thì người đã nhớ lại tất cả?"

"...!"

" Thế nào...người đang cảm thấy đau đúng không? Không những nhớ lại Ảnh Nguyệt là ai mà còn có người đã từng làm những gì và nói những gì với y?"

" Ta hỏi ngươi Ảnh Nguyệt đâu?"

" Việc này ta nghĩ người không cần phải bận tâm, Ảnh Nguyệt hiện tại đang do chúng ta chăm sóc." Đương Kỳ đứng dậy đi ra cửa còn nói: " Hoàng đế người muốn rời đi hay ở lại đây chúng ta cũng không ngăn cản."

Tịnh Phong siết chặt tay để kiềm nén cơn tức giận, hắn chưa bao giờ cho rằng mình sẽ có ý nghĩ muốn gϊếŧ người nhiều như lúc này. Hắn đường đường là hoàng đế một nước lại bị một nữ nhi chơi đùa trong lòng bàn tay, điều hắn không thể chấp nhận nhất lại còn là những ký ức về Ảnh Nguyệt lúc này: " Ta đã làm gì...ta thật ra đã làm những gì với y?"

" Hoàng thượng, ta không có. Xin hãy tin ta...ta không làm những chuyện như vậy!"

" Tin ngươi?" Tịnh Phong lạnh lùng nâng lên cằm Ảnh Nguyệt: " Trẫm lấy gì để tin ngươi?"

" Ta không có...ta không hại quận chúa."

Hắn nhếch môi cười dùng ngón cái lau đi nước mắt đang chảy xuống trên bờ má y: " Trẫm vốn cho rằng ngươi chỉ nhắm vào những gì Minh Nguyệt đang có, trẫm còn không ngờ ngươi ngay cả Lâm Thùy không chút thù oán cũng có thể ra tay. Những giọt nước mắt giả dối này rơi xuống cũng thật giống, thật khiến người phải động lòng mà thương xót."

" Không...!" Ảnh Nguyệt nức nở lắc đầu: " Tại sao không tin lời ta...ta chưa từng làm chuyện này...ta không có."

" Đủ rồi." Tịnh Phong quát lớn: " Lần này trẫm nhất định sẽ không bỏ qua."

"...!"

" Người đâu, mang ra ngoài đánh cho trẫm. Đánh đến khi y chịu nhận tội, bất cứ ai cũng không được phép cầu xin."

" Dạ hoàng thượng."

Các vị đại thần có mặt trong buổi tiệc muốn lên tiếng khuyên ngăn cũng vì cơn tức giận của hoàng đế đành im lặng, Ảnh Nguyệt bị kéo ra ngoài lại không giống như vừa rồi phủ nhận việc này mà tựa như không còn thiết gì nữa.

Y tuyệt vọng nhìn hắn mà không thốt lên một lời, đôi mắt đó dù bao nhiêu lần đau khổ vẫn chưa khi nào như lúc này khiến hoàng đế không hiểu vì lý do gì khiến bản thân vô cùng khó chịu. Một lúc sau đó thái giám vào thông báo hắn mới trầm giọng: " Thế nào rồi, y đã chịu nhận tội?"

" Hoàng thượng, Oa nhị công tử một lời cũng không nói chỉ cắn răng chịu đựng. Nhưng ba mươi bản này có lẽ y đã không chịu nỗi đau đớn mà ngất đi, không biết có cần phải đánh tiếp?"

" Tiếp tục cho trẫm...!"

" Hoàng thượng." Ninh thượng thư thấy không ổn bèn cả gan quỳ xuống: " Xin cho lão thần được nói vài lời."

" Nói đi."

" Quận chúa bị hạ độc tuy người rót rượu là Oa nhị công tử nhưng vẫn chưa thể khẳng định là do y làm. Oa công tử thân thể không phải người luyện võ lại yếu ớt nếu còn tiếp tục đánh mà người vẫn không nhận tội chỉ sợ y không thể giữ được mạng."

" Không giữ được mạng?" Tịnh Phong không suy nghĩ nhiều lại bị những từ này đánh động, hắn tiếp: " Vậy ngươi nói phải xử lý thế nào."

" Theo thần trước hết cứ nhốt vào ngục chờ xét xử, hiện tại quận chúa vẫn chưa tỉnh lại nên điều cần quan tâm lúc này trước hết là cứu người."

" Làm theo lời ngươi đi." Chết sao? Y sẽ chết, chỉ nghĩ đến đó đã khiến hắn vô cùng khó chịu. Chỉ một lúc nóng giận hắn cũng đã quên phải làm thế nào mới là đúng.

Tịnh Phong nghiến răng đá đổ cả bàn thức ăn mà Đương Kỳ mang đến, chỉ cần nhớ lại những việc mà bản thân từng làm qua hắn đã không thể tha thứ cho bản thân mình: " Minh Nguyệt....chỉ vì ngươi mà trẫm đã làm ra những gì." Hắn muốn ngay lập tức gặp Ảnh Nguyệt nhưng vì cơn tức giận đang xâm chiếm mà không thể kiềm chế. Tịnh Phong rời khỏi quán trọ, trước khi đi hắn nhìn lại khẽ nói thầm: " Tiểu Nguyệt chờ ta, ta sẽ quay lại."

Từ trên gác lầu có thể thấy người bỏ đi, Phi Tiễn nâng khóe môi: " Ta muốn xem hắn làm sao để tự tha thứ cho bản thân."

" Công tử tại sao lại nói vậy?"

" Ngươi không hiểu sao Chân Viễn?"

"...!"

" Cho dù là tên hoàng đế đó hay là chúng ta cũng không có gì là khác nhau. Điều làm ta không thể nào tha thứ cho bản thân chính là không thể bảo vệ y...cơn ác mộng ngày đó vẫn rõ nét đến một khắc cũng chưa từng phai mờ."

" Có lẽ người nói không hề sai."

" Phải rồi, cái tên theo dõi Uyễn Quân mà ngươi và Đương Kỳ bắt được vẫn chưa chịu khai ra hắn là người của ai?"

" Không hé răng một lời, nhưng chỉ dựa vào việc hắn là người hại Hoàng đế Long Thuận và Vương tử thì cũng đã phần nào biết được là người của ai. Chỉ là hắn không ngờ cho dù bản thân không nói gì thì chúng ta cũng có cách giải độc cho họ."