Chương 35

" Bình Cung, thật ra huynh biến đi đâu rồi?" Minh Nguyệt trong lòng không an, Bình Cung vì nỗi lo của nàng về Ảnh Nguyệt mà nói muốn một lần giải quyết y nhưng rồi lại không có tin tức gì. Đi qua đi lại trong phòng cuối cùng quyết định không tiếp tục chờ nữa mà muốn đến xem Ảnh Nguyệt thật sự vẫn còn trong phủ hay không, nếu y vẫn ở đây thì có thể Bình Cung cũng vậy. Nàng vừa nghĩ đã mở cửa phòng muốn đi nhưng lại thấy ba tên tiểu nô tài đang thập thò to nhỏ, trong đó còn có nhận ra tên tiểu tử hay hầu hạ bên cạnh Ảnh Nguyệt.

" Vậy vẫn chưa tìm ra nhị thiếu gia sao?"

" Đã tìm khắp phủ cũng không thấy, có lẽ đã rời khỏi phủ rồi."

" Này...ngươi hầu hạ nhị thiếu gia chắc phải biết xảy ra chuyện gì rồi, ngươi nói có phải thiếu gia lại bày ra trò gì đó để lấy lòng hoàng thượng hay không?"

An An nghe hỏi thì tức đến nóng cả mặt, cậu mạnh tay xô tên xấu mồm xấu miệng kia: " Ngươi ăn nói cũng phải biết suy nghĩ, thiếu gia tại sao phải làm vậy?"

" Ngươi đẩy ta cái gì? Gia nhân trong phủ chúng ta ai cũng biết lúc trước nhị thiếu gia lúc nào cũng muốn đeo bám bên cạnh hoàng thượng, mặc dù người chỉ thích có tam tiểu thư còn gì."

" Ngươi thì biết cái gì, ta thấy rõ ràng là thiếu gia cự tuyệt hoàng thượng nhưng vẫn cứ bị kéo đi. Lúc đó có rất nhiều người thấy thiếu gia là không tình nguyện, bây giờ còn bị bắt đi mất nữa!"

Một tên cười khẽ: " Vậy ngươi thấy có phải là do hoàng thượng đã chán tam tiểu thư rồi nên mới...?"

" Các ngươi đang nói cái gì?"

" A...!" Cả ba bị dọa cho sợ tái mặt vì phát hiện không biết Minh Nguyệt từ lúc nào đã đứng sau lưng mà lúng túng: " Tiểu thư...không....chúng ta không có nói gì hết."

Minh Nguyệt siết tay làm móng bấm vào da thịt đến muốn chảy máu: " Các ngươi nói hoàng thượng đưa Ảnh Nguyệt đi rồi?"

"...!"

" Ta đang hỏi các ngươi đấy, có phải câm hết rồi không?"

" Tiểu...tiểu thư...đúng là có chuyện đó."

" Đã xảy ra chuyện gì...hoàng thượng đến lúc nào, tại sao lại đi cùng Ảnh Nguyệt?"

Ba tên tiểu nô tài nhìn nhau không biết nên làm gì, đây là lần đầu tiên họ thấy vị tam tiểu thư lúc nào cũng ôn nhu lễ độ lại lớn tiếng còn gọi thẳng tên của ca ca mình, An An nhỏ giọng: " Trước khi tiểu thư về phủ thì hoàng thượng đã tới nói là muốn được ở riêng với nhị thiếu gia...mọi người nghĩ họ chỉ ở trong phủ nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy người đâu nên đại thiếu gia nói có lẽ thiếu gia đã bị hoàng thượng mang đi nên đã ra ngoài để tìm."

" Tại sao?" Minh Nguyệt cắn môi: " Lý ra người phải hận và căm ghét hắn...nhưng tại sao lại?"

" Tiểu thư, người làm sao vậy?"

" Tránh ra cho ta." Minh Nguyệt không còn để ý tới phong thái của mình mà đẩy ra ba tên tiểu gia nô rồi chạy thẳng đến đại sảnh.

" Này, tiểu thư làm sao vậy?"

" Thì còn làm sao nữa, bị tranh phụ mẫu địa vị, bây giờ đến cả hoàng thượng cũng bị nhị thiếu gia cướp mất rồi nên đương nhiên sẽ không thể bình tĩnh được."

" Ngươi nói cũng đúng, tuy nói tam tiểu thư rất xinh đẹp nhưng cũng không thể so với nhị thiếu gia. Chỉ cần người ngọt ngào một chút thì ai mà không động lòng chứ."

" Bốp bốp...bõm!"

" Á...ngươi làm cái gì vậy?"

An An nghe hai tên to nhỏ mà không lọt tai liên đưa thẳng chân đạp chúng xuống ao sen, nhìn cả hai chật vật dưới nước cậu phủ tay hai cái rồi cười ha hả bỏ đi: " Cho các ngươi chừa cái tội nói xấu thiếu gia, lần sau sẽ không nhẹ tay như vậy mà ta sẽ thưa cùng phu nhân để các ngươi bị đuổi khỏi phủ."

" Ngươi...!"

Minh Nguyệt chạy ra đại sảnh thì thấy Dương Kiên, Minh Loan và Uẫn Lân đều đang ở đó. Không để ý thấy Uẫn Lân còn đang xem mạch cho Minh Loan, nàng tức giận đến không thể kiềm chế mà hất đổ hết tất cả đồ trên bàn xuống đất trước sự ngạc nhiên của họ " Xoảng....!"

" Nguyệt nhi, ngươi làm gì vậy?"

" Ngươi...!"

" Các người đều lừa ta....tại sao chứ? Tất cả các người đều thông đồng với nhau xem ta như một thứ đồ vô tri."

Dương Kiên không biết xảy ra chuyện gì khiến Minh Nguyệt kích động như vậy mới cố lại gần muốn chấn an: " Nguyệt nhi, có chuyện gì ngươi lại làm những hành động như vậy. Có người muốn gây khó dễ ngươi?"

" Tránh xa ta ra đi, đừng làm như các người đều rất quan tâm ta....!"

" Bộp!" Minh Loan nghiêm mặt vỗ mạnh xuống mặt bàn, nàng tức giận: " Ngươi câm miệng ngay cho ta, có biết trong phủ xảy ra bao nhiêu chuyện còn muốn tạo thêm thị phi. Có phải ngươi sợ Oa gia ta còn chưa đủ loạn hay không?"

" Vậy chứ các ngươi cũng có bao giờ từng suy nghĩ tới cảm nhận của ta hay chưa? Trong phủ dù có chuyện gì ta cũng không được quyền biết đến giống như một kẻ ngoài cuộc. ta vốn chưa từng được xem là thành viên trong gia phủ này!"

" Ngươi...!"

Minh Nguyệt tiến tới đối diện Minh Loan: " Bà chỉ biết có Ảnh Nguyệt cho dù ta mới chính là ruột thịt của bà, lúc nào cũng chỉ lo lắng hắn sẽ bị tổn thương khi ta đột nhiên xuất hiện lấy lại vị trí vốn có của mình....vậy chứ bà đã từng suy nghĩ đến ta sẽ cảm thấy thế nào khi không được chấp nhận bởi chính người đã sinh ra mình? Ảnh Nguyệt....Ảnh Nguyệt....chỉ là nhi tử của một a hoàn thấp hèn trong phủ hắn có quyền gì tranh với ta?"

" Ngươi...!" Minh Loan tức giận đưa tay lên muốn đánh người nhưng vì bị kích động quá lớn mà nàng khụy ngã xuống ôm lấy ngực: " ư..."

" Phu nhân...nàng làm sao vậy?"

Dương Kiên nhanh chóng đỡ Minh Loan thì Uẫn Lân vội vàng lớn tiếng gọi người: " Các ngươi nhanh đưa phu nhân vào phòng nhanh lên."

" Vâng."

" Uẫn Lân mau xem Minh Loan làm sao...!"

" Lão gia an tâm." Uẫn Lân đi lướt qua Minh Nguyệt còn liếc mắt khinh thường, ngày trước ai ai cũng cho rằng cô ta là người lúc nào cũng chịu thiệt thòi vì sự có mặt của Ảnh Nguyệt ở trong phủ. Cậu lại đã bao lần nhìn thấy người nữ tử yếu mềm này dùng những lời lẽ cay nghiệt với y...thật nực cười khi cô ta chỉ vì một phút nông nỗi mà tốn công phải diễn tuồng suốt thời gian qua xem như bỏ đi.

Bàn tay nhỏ vụng về cột lại lọn tóc đen của hắn, Uyễn Quân đột nhiên hé miệng mỉm cười thật tươi, bị buộc phải ngồi xuống để y tùy ý với tóc mình Âu Khắc thở ra một hơi: " Ngươi cười cái gì?"

" Không có, ta chỉ đang nghĩ đến hành động của ngươi như vậy với ta còn có...!"

" Còn có?"

" Ân...lúc ở bờ sông...!"

Âu Khắc nhớ ra liền đắc ý cười: " Ý ngươi muốn nói là hôn..ùm...!"

" Đừng có nói." Uyễn Quân chồm ra phía trước nhanh tay bịt lại miệng Âu Khắc, cậu cười cười buông tay lại ngã nằm luôn vào lòng hắn: " Tuy ta không hiểu rõ lắm nhưng cũng không phải kẻ ngốc mà không biết ý nghĩa của nó là gì. Nói xem ngươi như vậy với ta còn muốn lấy Oanh Thúy?"

" Ai nói ta sẽ lấy Oanh Thúy?"

" Vậy...!"

Nhìn vẻ mặt chờ đợi của y Âu Khắc nhếch môi cười mới trầm giọng: " Đối với ta quan tâm một mình ngươi đã đủ rắc rối thì sẽ còn thời gian cho kẻ khác? Trừ khi ngươi là người muốn ta rời khỏi nếu không ta vĩnh viễn khiến ngươi không cách nào trốn thoát ta."

" Không thể nào." Uyễn Quân cảm thấy buồn cười thích thú rút trong lòng ngực hắn: " Sẽ không bao giờ có chuyện ta muốn ngươi rời khỏi."

" Ngươi làm sao chắc chắn?"

" Vì Âu Khắc ngươi chỉ có thể là của ta, ngươi mãi mãi cũng chỉ có thể cùng ta bị ràng buộc." Uyễn Quân chồm lên vòng hai tay qua cổ ôm cứng lấy Âu Khắc để hắn cảm nhận thật rõ tiếng đập trong lòng ngực mình: " Và điều quan trọng là chỉ duy nhất một mình ngươi mới có thể khiến nơi này của ta có sự sống."

Lưu Phong lặng người nhìn chiếc giường trống không mà tự cười nhạo mình: " Không bao giờ muốn ta rời khỏi sao?...Chỉ là thời gian đã làm tất cả mọi thứ thay đổi, Uyễn Quân!" Hắn ngừng hồi lâu mới lại phát ra vài tiếng: " Có lẽ đã đến lúc ta để ngươi đi rồi...!"