Chương 33

" Có một điều mà ta không thể hiểu được." Lưu Phong phớt lơ câu nói của hắn lại điềm đạm uống trà khiến Phi Tiễn tức giận vì trong phòng lại có thêm một người không được hoan nghênh như Tịnh Phong: " Tại sao ngươi lại mang theo cả tên hoàng đế này về đây làm gì?"

" Ảnh Nguyệt, cầm lấy đi!"

Ảnh Nguyệt nhận quả đào Lưu Phong đưa đến rồi im lặng nhìn những người trong phòng tâm trạng xem ra đều rất tệ, quay trở lại một lúc trước họ vẫn đang ở Oa phủ: " Huynh nói thật không?"

" Ta chưa bao giờ lừa ngươi."

" Nhưng....!" Ảnh Nguyệt lưỡng lự không biết liệu rằng đây có phải là cách tốt, Lưu Phong nói có cách khiến y nhớ lại chuyện trước kia nhưng mọi chuyện lại rất khó để nói.

" Sao vậy, ngươi không muốn nhớ lại?"

" Không phải...chỉ là ta không biết rằng tất cả sẽ tốt hơn khi nhớ lại hay không, liệu rằng trở lại với cuộc sống trước đây có khiến ta phải hối hận?"

" Đừng suy nghĩ quá nhiều!" Lưu Phong dịu dàng xoa đầu cậu: " Cho dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần ngươi muốn ta sẽ luôn bên cạnh bảo vệ ngươi."

"...!"

Tịnh Phong im lặng một bên nhìn sự phân vân của Ảnh Nguyệt, ký ức trong đầu đã loạn thành không thể phân định. Hắn trầm giọng: " Ta đi cùng các ngươi."

" Hoàng thượng?"

" Hiện tại có quá nhiều thứ mà ngay cả bản thân ta cũng không biết đâu mới là sự thật, ta muốn tìm lại những gì mình đã từng đánh mất...!"

Sau đó thì họ rời khỏi Oa phủ khi mọi người đều không hay biết, chỉ là không khí ở đây đúng là làm người khác phải khó thở. Ảnh Nguyệt đang không biết phải làm gì thì Đương Kỳ cùng Chân Viễn mở cửa phòng đi vào: " Hắn có chết cũng không chịu nói ra cách giải độc."

" Không sao, ta đã tự tìm chế được thuốc giải...chỉ là!" Phi Tiễn không vui nhìn Ảnh Nguyệt: " Uyễn Quân thật sự có thể nhớ lại hay không?"

" Cứ làm đi...!"

Chân Viên nghe lời quả quyết của Lưu Phong lại không nói gì, Ảnh Nguyệt và Uyễn Quân tuy rằng đều là một nhưng nếu ký ức được đánh thức không phải của Uyễn Quân mà là Ảnh Nguyệt thì tất cả mọi người đều sẽ bị xóa đi không một dấu vết trong quá khứ của y. Hắn trên tay bưng một khay với hai bát thuốc đầy đưa đến trước mặt Tịnh Phong: " Loại độc mà ngài trúng cùng với Vương tử là một, đây chính là thuốc giải."

" Uống thứ này ta sẽ nhớ lại?" Lần trước thuốc Uẫn Lân đưa tuy có thể giúp hắn không bị cơn đau đầu làm cản trở những ký ức trước đây nhưng mọi thứ lại quá mơ màng.

" Nếu ngài tin tưởng chúng ta!"

Tịnh Phong đối với những con người này hoàn toàn xa lạ, hắn không biết rõ đây có phải muốn lấy mạng mình. Lướt mắt nhìn qua gương mặt Ảnh Nguyệt, vừa chạm mắt y lại lo sợ cúi đầu! Hắn nhếch môi cười rồi không ngần ngại cầm lấy một bát uống cạn.

Chân Viên xoay lưng muốn đi tới chỗ Ảnh Nguyệt thì đột nhiên bị Đương Kỳ chắn phía trước: " Ngươi làm gì vậy?"

" Mọi người chấp nhận chuyện này sao?"

"...!"

" Nếu Vương tử không thể nhớ lại chúng ta, nếu chỉ có ký ức của Ảnh Nguyệt được đánh thức?"

" Đương Kỳ!" Chân Viên đá vào chân hắn rồi lắc đầu: " Tất cả đều không ai muốn xảy ra chuyện đó nhưng nếu không làm thì đến một lần để hy vọng cũng không có."

" Nhưng...!"

" Ngươi xem vương tử như bây giờ sẽ tốt sao?"

"...!"

Lặng người không thể trả lời, Đương Kỳ đành đứng đó để Chân Viễn đi qua mình đến trước mặt Ảnh Nguyệt: " Vương tử...!"

" Trước khi uống ta có thể hỏi mọi người một chuyện?"

" Xin Vương tử cứ hỏi."

" Thật ra thì Uyễn Quân là ai?"

Câu hỏi của Ảnh Nguyệt lại được đáp trả bằng sự im lặng, Lưu Phong nhăn mày một cái rồi không nói một lời mà đứng dậy rời khỏi phòng. Ngay cả Phi Tiễn cũng không muốn đối diện, hắn trước khi đi khỏi mới chỉ dặn dò một câu: " Ngươi sẽ sớm biết được câu trả lời thôi, Uyễn Quân!"

" Ân...ta...!"

" Vương tử!"

" Chân Viễn...ta....họ...!"

" Câu trả lời nằm trong tim của người, sau khi tỉnh dậy một lần nữa có lẽ mọi chuyện đều sẽ được sáng tỏ."

Linh Tâm nhìn ngoài trời có thể lại sắp mưa mới buông màn xuống từ nội phòng đi ra: " Quận chúa, trời sắp mưa rồi. Người nên choàng thêm áo kẻo lạnh!"

" Ta không sao."

" Oa tam tiểu thư đã xuất cung trở về Oa phủ đúng như người nghĩ."

"...!"

" Quận chúa lại suy tư một mình rồi?"

Lâm Thùy không trả lời mà mãi mê suy nghĩ, trời dần chuyển lạnh cùng những cơn gió thổi mạnh qua làn da. Cuộc sống cũng giống như chuỗi ngày dài buồn chán và tẻ nhạt, nàng cứ luôn mơ lại những ngày cùng vui đùa chạy dưới những tán cây rừng hay chơi đùa bên con sông xanh: " Nếu có thể quay lại những ngày tháng đó thì thật tốt biết bao."

" Người đang nói gì vậy?"

" Cứ mỗi khi ta nhắm mắt lại thì hình ảnh khi xưa lại hiện ra, rừng cây hoa cỏ, tiếng reo của nước luồn qua những khe đá cùng cánh đồng hoa bất tận mà mọi người cùng nhau nhìn thấy. Bên tai vẫn còn vang lên những tiếng cười thật hạnh phúc...!" Lâm thùy nghĩ đến Ảnh Nguyệt: " Ngươi có thật là huynh ấy hay không?"

" Phụ thân vẫn chưa tỉnh lại...chúng ta phải làm sao?"

" Huyễn Uyên đừng sợ, huynh nhất định sẽ có cách mà. Trước tiên muội hãy đưa bọn trẻ rời khỏi nơi này trước!"

" Uyễn Quấn!"

Huyễn Uyên níu tay áo cậu không muốn bị đưa đi: " Muội không đi, muội muốn ở lại cùng huynh."

" Không được, rất nguy hiểm."

" Vậy chúng ta sẽ cùng đi, được không Uyễn Quân?"

Cậu mỉm cười lau đi nước mắt muội muội: " Vĩnh Khuôn chính là nhà của chúng ta, là tất cả niềm tự hào của phụ thân. Ở đây còn rất nhiều người chưa thể đi, huynh là Vương tử của cả tộc trừ khi không còn cách nào khác nếu không huynh sẽ không bỏ lại một ai."

" Nhưng Uyễn Quân, bây giờ Âu Khắc không ở đây. Nếu xảy ra chuyện gì thì...!"

Uyễn Quân mỉm cười nhìn Tử Phiên: " Âu Khắc đã đến thông báo và di tản người dân ở tộc Mai Nhĩ các huynh, bây giờ chắc đã không sao nữa. Người Vĩnh Khuôn sức khỏe và sức chịu đựng yếu hơn so với các tộc, muốn lập tức rời đi là không thể nên ta chỉ còn cách ở lại giúp người dân tạo một con đường mới để dẫn nước. Nếu không có khả năng ta sẽ lập tức rời khỏi nên đừng lo lắng."

" Nhưng...!"

" Muội muội của ta trông cậy vào huynh đấy Tử Phiên."

" Uyễn Quân, huynh nhất định phải nhanh lên đấy. Muội sẽ chờ huynh đến, nếu khi phụ thân tỉnh lại không thấy huynh cũng sẽ tức giận."

" Ta biết rồi."

Huyễn Uyên nhớ lúc đó bản thân vẫn tin rằng sẽ không sao, nàng cứ chờ rồi chờ. Hai ngày sau đó vẫn không thấy một bóng người từ Vĩnh Khuôn trở lại, cho đến khi nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng trên dòng sông Hàn thì mọi chuyện đã không thể nào thay đổi: " Uyễn Quân, Tử Phiên...các người đang ở đâu?"