Chương 43

Sau bữa tiệc, Vũ Nhi xin phép ra ngoài đi dạo một chút. Đi qua Phượng Vũ cung, nàng liền bước vào. Ở hoàng cung rộng lớn này, ngoài Thừa Nghi cung là nơi ở của hoàng hậu, Phượng Vũ cung chính là nơi rộng rãi, đẹp đẽ nhất. Mạc Thiên Kỳ đã dành cho mẫu thân của nàng một nơi như vậy chứng tỏ tâm tư của ông đặt lên người bà không ít. Mười sáu năm qua Vũ Nhi vẫn luôn gắn bó với nơi này, với đường đi ở đây nàng đã sớm quen thuộc như lòng bàn tay.

Nàng nghịch ngợm trèo lên một cây lê gần đó, ngồi ở một cành cây ngẩng mặt nhìn vầng trăng sáng vằng vặc trên bầu trời đêm đen kịt. Nàng hơi cười một cái, lúc trước nàng vẫn ngồi ở đây ngắm trăng sáng. Đến nay ánh trăng vẫn như thế, trăng vẫn tròn như vậy, còn nàng thì sớm đã không còn là một Vũ Nhi hồn nhiên, ngây thơ như ngày xưa nữa rồi.

Bất giác nàng nhớ đến ánh mắt Huyền Vũ Mặc khi nãy nhìn nàng. Ánh mắt đó dường như tràn ngập bi thương... Nàng đối với Huyền Vũ Mặc sớm đã không còn yêu, chỉ là bây giờ nhìn thấy hắn nàng không khỏi cảm thấy hổ thẹn vì đã phản bội lại lời hứa cùng hắn sánh duyên.

"Xuống đây!". Mạc Thiên Lãnh đến Phượng Vũ cung phát hiện nàng đang ngồi trên cây thì nhíu mày một cái, lạnh giọng ra lệnh.

"A?". Vũ Nhi bị hắn làm cho giật mình, nhìn xuống dưới một cái sau đó vẫn cố chấp không xuống. "Mạc Thiên Lãnh, ngươi cũng lên đây, trên này rất mát a..."

Mạc Thiên Lãnh mới không thèm làm trò mất mặt mũi như nàng, nhảy lên một cái ôm gọn nàng xuống. Nằm trong l*иg ngực rắn chắc, Vũ Nhi đưa mắt nhìn hắn. "Mạc Thiên Lãnh..."

Mạc Thiên Lãnh không nhìn nàng, chỉ hừ nhẹ một cái xem như câu trả lời.

"Ngươi vì sao cứ phải giữ lấy ta? Ngươi và mẫu hậu của ngươi đều hận ta, nhưng các ngươi có tất cả, còn ta... ta mồ côi từ bé nay ngay cả đứa con của chính mình cũng không còn..."

"Ta không hận ngươi!". Giọng của Mạc Thiên Lãnh vang lên trầm thấp.

"Hả?". Mạc Vũ Nhi bị lời của hắn làm cho phát ngốc, phải mất một lúc mới bình thường lại được. "Không hận ta? Vậy ngươi yêu ta sao?"

Mạc Thiên Lãnh im lặng.

Vũ Nhi cũng không muốn biết câu trả lời của hắn. Hắn yêu nàng thì thế nào, nàng không quan tâm. "Mạc Thiên Lãnh, sau này chuyện của Nam Cung Huyền người bớt lôi ta ra làm lá chắn đi. Ta chỉ muốn sống những ngày yên ổn. Nếu nàng muốn chức vị thái tử phi thì ngươi ban cho nàng đi!"

Bàn tay của Mạc Thiên Lãnh bất giác siết chặt, hắn không biết cảm giác của mình lúc này đối với nàng nên gọi là gì, hắn không biết có phải chính mình yêu nàng hay không. Hắn chỉ biết hắn không hề hận nàng, một chút cũng không. Khi nghe nàng nói muốn hắn ban tước vị cho Nam Cung Huyền, trong tâm hắn đột nhiên nhói lên một cái. "Mạc Vũ Nhi... mặc kệ ngươi đôi với ta thế nào, ta vĩnh viễn sẽ không buông tay ngươi. dù là bây giờ hay sau này, ngươi vĩnh viễn sẽ là nữ chủ nhân của phủ thái tử, tuyệt đối không có người thứ hai!"

Lần này đến lượt Vũ Nhi im lặng. Hắn lại cư nhiên dành cho nàng hứa hẹn cả đời? Nàng để mặc cho hắn ôm ra cửa hoàng cung sau đó lên xe ngựa để trở về phủ.

Trên xe ngựa, Mạc Thiên Lãnh nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu sau đó mới lên tiếng. "Mạc Vũ Nhi, chuyển khỏi biệt viện đi, nơi ấy không thoải mái!"

"Không thoải mái?". Vũ Nhi cười nhếch mép. "Vậy theo ngươi, ta nên trở về căn phòng ngập mùi máu tanh của con ta, như vậy là thoải mái sao?"

"Mạc Vũ Nhi!". Mạc Thiên Lãnh hừ nhẹ một cái. "Chuyện đứa nhỏ ta cũng ân hận, ngươi không cần mang nó ra để làm khó ta!"

" n hận sao?". Vũ Nhi nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo. "Ngươi nhẫn tâm gϊếŧ chết một đứa bé chưa thành hình, bây giờ nói ân hận thì có ích gì sao?"

Mạc Thiên Lãnh im lặng. Khi ấy hắn bị hận thù che mắt, nếu biết trước đổi lại sẽ là thù hận của nàng, dù có phải nuôi con của kẻ khác, hắn cũng không làm hại nó. Nhưng, tất cả mọi hối tiếc của hắn bây giờ chỉ là trò cười, hắn tự tay huỷ hoại đi nàng, tự tay gϊếŧ chết tâm của nàng, lấy cái gì mà bù đắp đây?

"Mạc Vũ Nhi, ta không muốn cãi nhau với ngươi, mau trở về phòng nghỉ đi!". Mạc Thiên Lãnh xoay người đi về phía chính viện của mình, để mặc nàng trở về biệt viện.

Vũ Nhi cũng không muốn cãi nhau với hắn nữa, trực tiếp đi về rồi ngủ. Nàng phát hiện ra đấu với nam nhân này thì chỉ cần lãnh đạm với hắn là đủ khiến hắn khó chịu đến cực điểm.

Huyễn Hắc đứng nhìn chủ tử mỗi người đi một hướng thì âm thầm thở dài. Thái tử rõ ràng có tình cảm với thái tử phi còn sống chết không chịu nhận. Còn thái tử phi thì lại thích chống đối lại thái tử. Rõ ràng mỗi người nhịn người kia được một chút thì tốt rồi!

"Tiểu Hắc tử!". Tiểu Xuyên lén tiến lại từ phía sau vỗ lên vai hắn sau đó làm bộ suy tư. "Hừm, hôm nay không hề có cảnh giác, ta đến phía sau mà cũng không biết. Nói đi, thân là hộ vệ thân cận của thái tử ngươi có thấy xấu hổ không?"

囧 Nha đầu phiền phức! Huyễn Hắc xoay người, không nương tay gõ một cái lên đầu Tiểu Xuyên. "Thứ nhất, không được gọi bổn đại gia là Tiểu Hắc tử! Thứ hai, lần sau còn lén lút tiến lại từ phía sau coi chừng ta đánh gãy chân nha đầu ngươi!"

"Ui!". Tiểu Xuyên ôm đầu. "Tiểu Hắc tử, ngươi không cho ta gọi Tiểu Hắc tử vậy thì phải gọi thế nào?"

"Gọi Hắc đại gia hoặc Hắc gia!". Huyễn Hắc lườm nàng một cái.

"Hừ, còn lâu! Tiểu Hắc tử, bổn cô nương thích gọi ngươi là Tiểu Hắc tử. Ha ha... Tiểu Hắc tử...". Tiểu Xuyên lém lỉnh nói sau đó xoay người chạy mất dạng. Ở phủ thái tử này trò tiêu khiển duy nhất của nàng là trêu chọc người ta, bảo nàng làm sao bỏ qua được đây?

Huyễn Hắc nhìn theo bóng lưng nàng, lắc đầu đầy bất lực, xem ra hắn đúng là hổ xuống bình địa bị cẩu khinh, ngay cả một nha đầu cũng không coi hắn ra gì. Hắn chỉ còn biết ngửa đầu lên trời than vãn, thái tử, thần muốn về Hồ Điệp Cốc!

Ta tung hàng số lượng lớn nhé :> mọi người để lại vote và cmt ủng hộ nha ^^