Chương 42: Ngoại Truyện Đặc Biệt: Thất Tịch

Năm thứ ba sau khi Mạc Thiên Lãnh lên ngôi hoàng đế, Mạc Quốc trở nên cường thịnh, quân thần trung thành, dân chúng nể phục. Có thể nói, Mạc Thiên Lạn là một hoàng đế hiếm có trong lịch sử từ trước đến nay, là minh quân đưa Mạc Quốc đứng đầu trong sáu nước, xây dựng chế độ quân chủ kiểu mới, cắt giảm sưu thuế cho dân chúng khiến nhân nhân thoát khỏi lầm than, khổ cực... Không chỉ nói về việc trị quốc, hoàng đế Mạc Thiên Lãnh còn là một đức phu quân khiến nữ nhân ngưỡng mộ. Người ta thường nói hậu cung của hoàng đế có ba nghìn phi tần mỹ nữ, nhưng đối với hoàng đế Mạc Quốc thì khác. Hắn độc sủng duy nhất hoàng hậu, đối với nàng vô cùng thương yêu, trân trọng...

Ngồi trên ngai vàng, Mạc Thiên Lãnh lười nhác chống tay lên cằm, dáng vẻ anh tuấn buông thả đầy mị hoặc. Hắn nhìn nam tử trẻ tuổi trước mặt, giọng trầm ổn vang lên:

"Quốc sư? Ngươi nói có dị tượng?"

"Vâng thưa hoàng thượng!". Nam tử trẻ tuổi chắp hai tay trước mặt, vô cùng kính cẩn cúi người hành lễ. "Thần nhẩm đốt ngón tay tính được ra rằng ngày mồng bảy tháng này sẽ có điềm xấu xảy ra!"

Mạc Thiên Lãnh nhíu mày. Ngày mồng bảy? Còn không phải là sinh thần của Vũ Nhi sao? Gần đây hắn chính sự bận rộn, không dành nhiều thời gian cho nàng, chắc ở trong cung nàng sẽ rất buồn chán. Hắn định sẽ dành cả ngày mồng bảy để đưa nàng ra ngoài chơi, đón sinh thần thật vui vẻ. Điềm xấu đến lúc nào không đến lại đến ngay lúc này... Hắn nâng mí mắt nhìn quốc sư vẫn còn đứng ở dưới điện. "Khanh có thể nhẩm tính xem chuyện gì sẽ xảy ra không?"

"Chuyện này...". Vị quốc sư ấp úng. "Bẩm hoàng thượng, nhẩm tính trước tương lai cũng giống như một phép toán, có thể đúng mà cũng có thể sai nên chuyện có điềm xấu chưa chắc xảy ra!"

"Được rồi, lui ra đi!". Mạc Thiên Lãnh khẽ phẩy tay ra lệnh. Ra ngoài dạo chơi thì vẫn nên đề phòng một chút, hôm ấy hắn sẽ bố trí ám vệ cẩn thận.

Mạc Thiên Lãnh phê duyệt tấu chương xong thì đã rất khuya, hắn như thường lệ bước về phía Phượng Vũ Cung, nơi thiên hạ xinh đẹp của hắn đang đợi hắn. Ba năm trước, khi lập hậu, hắn đã ban cho nàng Thừa Nghi cung, nơi nguy nga tráng lệ nhất hậu cung. Nhưng nàng từ đầu đến cuối đều không cần, một mực muốn đến Phượng Vũ Cung vì nàng đã lớn lên ở đó. Hắn không nói gì liền đồng ý, chỉ cần là thỉnh cầu của nàng hắn sẽ đồng ý vô điều kiện.

Nhìn dung nhan xinh đẹp tuyệt mĩ của nàng, Mạc Thiên Lãnh bất giác cúi người hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng khiêu gợi của nàng một cái. Người đang ngủ kia khẽ ưm một cái rồi tỉnh dậy.

"Lãnh, chàng về rồi à?"

"Sao lại dễ thức đến vậy?". Mạc Thiên Lãnh cau mày, hắn rõ ràng rất nhẹ nhàng cơ mà.

Vũ Nhi đỏ mặt né tránh ánh mắt của hắn, không muốn nói ra rằng nàng còn đang đợi hắn. Mạc Thiên Lãnh cũng không tiếp tục tra hỏi, đem áo khoác và giày cởi ra sau đó nằm xuống ôm lấy nàng, cằm đặt ở đỉnh đầu của nàng, giọng nói ôn nhu vang lên.

"Ngày kia là sinh thần của nàng, có nguyện vọng gì không?"

Vũ Nhi theo thói quen rúc vào người hắn, nhẹ nhàng lắc đầu. "Thϊếp chỉ muốn chàng!"

Mạc Thiên Lãnh cười nhẹ. "Được, theo ý nàng! Mau ngủ đi, không còn sớm nữa!"

Vũ Nhi ngoan ngoãn gật đầu, nhắn mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ. Sớm hôm sau nàng tỉnh lại thì chỗ bên cạnh đã không còn hơi ấm, Mạc Thiên Lãnh đã rời giường từ lâu. Nghĩ đến lời đêm qua hắn nói, trong lòng không khỏi có chút cao hứng.

Ngày mồng bảy tháng bảy, sinh thần của Vũ Nhi. Khác với ngày nàng chào đời, hôm nay thời tiết vô cùng đẹp, khí trời mát mẻ khiến con người ta cảm thấy dễ chịu. Mới sáng sớm Mạc Thiên Lãnh đã cho người chuẩn bị xe ngựa, nói muốn đưa nàng ra khỏi cung du ngoạn.

Điểm dừng là một đào viên tuyệt đẹp, tựa như chốn bồng lai. Vũ Nhi vô cùng thích thú, phải biết rằng bây giờ là tháng bảy, như thế nào nơi đây hoa đào lại nở rộ khoe sắc đẹp đến vậy. Mạc Thiên Lãnh đưa nàng đến một căn nhà nhỏ nằm ở giữa rừng đào, bên cạnh căn nhà là một hồ nước nóng, hơi nóng bốc lên bạc trắng tạo cảm giác mờ ảo.

Mạc Thiên Lãnh giúp nàng phủi sạch bụi trên ghế đá, đỡ nàng ngồi xuống. "Nghe nói ngâm nước nóng rất tốt cho sức khoẻ! Hôm trước Huyễn Hắc ra ngoài lại phát hiện được nơi này, cho nên hôm nay ta đưa nàng đến đây thưởng ngoạn! Thế nào, có thích không?"

Vũ Nhi ngoan ngoãn gật đầu, chỉ cần nơi nào có hắn, nàng đều thích.

Mạc Thiên Lãnh âm thầm bố trí ám vệ xung quanh đào viên để đảm bảo an toàn, hôm nay ra khỏi cửa mí mắt giật không ngừng. Vũ Nhi an nhàn ngâm mình trong hồ nước nóng, bờ vai mảnh khảnh lộ ra ở trên mặt hồ, đôi mắt nhắm hờ thoải mái. Mạc Thiên Lãnh một bên pha trà đào, giúp nàng để ý cảnh giác xung quanh.

Nhưng dường như là hắn đề phòng quá, rất lâu sau đó cũng không hề có chuyện gì xảy ra, thích khách cũng không có một tên! Hắn cũng nàng trải qua sinh thần, cùng nhau trở thành một đôi phu thê bình thường trong vòng một ngày. Chiều tà dần buông, Mạc Thiên Lãnh cùng Vũ Nhi ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh mặt trời xuống núi.

"Lãnh, nếu chàng không phải hoàng đế, chúng ta chỉ là một đôi phu thê dân dã bình thường thì thật là tốt!"

Bàn tay ôm vai nàng của Mạc Thiên Lãnh khẽ siết chặt hơn một chút. Bấy lâu nay hắn vẫn biết nàng yêu tự do, muốn sống một cuộc sống bình dị. Nhưng nàng lại vì hắn mà lựa chọn sống trong hoàng cung, buông thả cuộc sống tự do... Không cúi đầu nhìn nàng, giọng hắn hơi trầm xuống.

"Xin lỗi... Giá mà, giá mà ta không phải hoàng đế thì thực tốt!"

Vũ Nhi khẽ cười. "Không... chàng là nam nhi, gánh vác giang sông là chuyện nên làm. Mạc Quốc được như ngày hôm nay, ta nên tự hào về chàng mới phải!"

Mạc Thiên Lãnh cúi người hôn nhẹ một cái lên trán nàng. "Vũ Nhi, cảm ơn nàng!"

"Hoàng thượng!". Huyễn Hắc dù biết là không nên phá đám khung cảnh lãng mạn của hai người họ nhưng chuyện đại sự không thể chần chừ, đứng ở ngoài cửa bẩm báo vào trong.

Mạc Thiên Lãnh cau mày buông Vũ Nhi, tiến đến đẩy cửa ra, giọng nói rõ ràng không vui. "Chuyện gì?"

"Bẩm hoàng thượng, ngọn núi lửa phía tây đang có dấu hiệu phun trào!". Huyễn Hắc gấp rút nói.

Sắc mặt Mạc Thiên Lãnh trầm xuống chạy vào trong nhà kéo Vũ Nhi ra ngoài, sau đó ra lệnh cho Huyễn Hắc. "Ngươi phát ám hiệu cho toàn bộ ám vệ rút, chúng ta đến ngọn núi đằng kia!"

"Rõ!". Huyễn Hắc vâng lời lấy ra một quả pháo sáng châm ngòi rồi ném lên không trung. Sau đó ba người bọn họ tức tốc chạy về phía ngọn núi nhỏ trước mặt.

Đúng như dự đoán, ngọn núi lửa lập tức phun trào, dung nham đỏ rực thiêu cháy toàn bộ mọi thứ nó đi qua. Đứng trên ngọn núi nhỏ mà vẫn cảm nhận được hơi nóng của dung nham, nhìn toàn bộ đào viên bị huỷ hoại trong chốc, Vũ Nhi rùng mình một cái, nàng đúng là xui xẻo. Mạc Thiên Lãnh ôm gọn lấy nàng. "Đừng sợ, có ta ở đây!"

Huyễn Hắc đứng một bên nghe hai người họ chàng chàng thϊếp thϊếp bất giác nổi da gà. Hắn xoa nhẹ hai tay, chân lùi về phía sau tránh xa cặp đôi đang mặn nồng kia.

Mạc Thiên Lãnh mặc kệ thái độ kỳ quặc của Huyễn Hắc, hắn tiếp tục thì thầm với Vũ Nhi. "Nàng có biết câu chuyện về ngày thất tịch không?"

"Thất tịch?"

Mạc Thiên Lãnh gật đầu. "Ngưu Lang là một chàng trai phàm trần cùng Chức Nữ, một tiên tử trên trời đem lòng yêu nhau. Nhưng tình yêu của hai người họ không được ông trời chấp thuận, họ bị chia cách. Cảm động trước tình yêu của hai người họ, thượng đế cho phép họ gặp nhau vào ngày mồng bảy tháng bảy hằng năm cho nên ngày này được gọi là lễ thất tịch. Vì cả năm mới có một ngày gặp nhau cho nên Ngưu Lang và Chức Nữ khóc rất nhiều. Vì thế ngày thất tịch đều mưa...". Hắn dừng một lát rồi dịu dàng nhìn nàng. "Vũ Nhi, nàng thật biết chọn ngày mà ra đời!"

"Thì ra mọi chuyện là như vậy...". Vũ Nhi nhẹ nhàng lẩm

bẩm. "Có nghĩa là ngày hôm nay họ không muốn khóc, thay vào đó chính là thét ra lửa sao?"

Vũ Nhi dở khóc dở cười chỉ tay xuống dưới. Trán Mạc Thiên Lãnh xuất hiện ba vạch đen, ở đâu ra cái người thích phá hoại bầu không khí đến vậy? Hắn thở dài đẩy Vũ Nhi ra, nâng cằm nàng lên, ép nàng nhìn vào đôi mắt của hắn.

"Vũ Nhi, ta đang tỏ tình chứ không phải kể chuyện cười!"

"Ha ha...". Vũ Nhi cười khan một tiếng đỏ mặt quay đi, nàng không phải kẻ ngốc, sao lại không nhận ra chứ, chỉ là ở đây còn có Huyễn Hắc... nàng xấu hổ...

Đêm xuống, trăng treo cao, dung nham đã sớm bị dập tắt, nguội lạnh, cả ba người họ xuống núi trở về hoàng cung. Đối với Vũ Nhi, nàng đã có một sinh thần viên mãn tròn đầy...

P/s: Mừng 100k view muộn...

Mừng lễ thất tịch muộn...

Hàng về đêm khuya để điểm danh cú đêm 😂😂

Cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ "Yêu người không nên yêu", sau này mong mọi người tiếp tục ủng hộ truyện và đọc thêm truyện mới do Ni sáng tác nha ^^ Thươnggggg 😍