Chương 41

Mạc Thiên Lãnh cố tình ở lại thư phòng đến khuya mới trở về. Hắn nghĩ giờ này có lẽ Vũ Nhi đã ngủ. Rất dễ dàng nhìn được ra hắn đang trốn tránh nàng. Hắn sợ nhìn thấy hắn nàng sẽ lại tiếp tục gây sự với hắn, hắn sợ bản thân vì tức giận mà làm tổn thương nàng.

Khi hắn trở về phòng thì Vũ Nhi quả thực đã ngủ, nàng còn không quên để một cái gối ra giữa giường như muốn phân chia ranh giới giữa nàng và hắn. Mạc Thiên Lãnh bất giác mỉm cười. Nàng ngốc này nghĩ rằng một cái gối có thể ngăn cản hắn sao? Chỉ cần ném cái gối đi là xong!

Hắn cởϊ áσ khoác ngoài sau đó cởi giày, nằm trên giường, ôm lấy nàng. Mà cái gối ôm đáng thương kia hắn trực tiếp ném xuống đất, giường cũng không đủ rộng để chứa một cái gối dư thừa a!

Hắn nghĩ đến lời phụ hoàng nói, sẽ tìm cơ hội thông báo về thân phận của nàng với Hạ Quốc. Khi ấy, nàng có lẽ sẽ trở thành quận chúa Hạ Quốc, khi ấy nàng có thân phận cao quý, muốn rời bỏ hắn không phải là chuyện gì khó! Mạc Thiên Lãnh bất giác thở dài, đối với nữ nhân này hắn chỉ có thể mang người thân thiết nhất của nàng ra để uy hϊếp nàng. Hắn không biết được trong mắt nàng hắn có bao nhiêu hèn hạ đây?

....

Ba ngày sau, hoàng đế truyền thái tử và thái tử phi nhập cung. Mạc Thiên Lãnh cùng Vũ Nhi tiến cung lập tức được thái giám tổng quản đưa đến ngự thư phòng. Ở đây hầu như tất cả mọi người đều có mặt đông đủ. Mạc Thiên Kỳ cùng Điệp Vân ngồi ở ghế chính giữa. Hàng ghế bên cạnh là một nam tử lạ mặt cùng Hạ Thư Đình và Mạn Tuyết. Hàng ghế bên kia là Mạc Hiểu Nguyệt cùng phò mã Huyền Vũ Mặc.

Vũ Nhi nhìn Huyền Vũ Mặc một cái, thấy ánh mắt có hắn cũng dừng lại ở phía mình thì khẽ run rẩy một cái, cúi gằm mặt xuống. Hai người họ hướng Mạc Thiên Kỳ cùng Điệp Vân hành lễ rồi quay về phía đám người Hạ Thư Đình gật nhẹ đầu một cái xem như chào hỏi.

Lúc này nam tử lạ mặt ngồi bên cạnh Hạ Thư Đình mới lên tiếng mang vẻ uy nghiêm hiếm có. "Ngươi... chính là Vũ Nhi?"

Mạc Vũ Nhi kinh ngạc nhìn hắn, gật nhẹ đầu một cái.

Nam tử kia bấy giờ mới đứng lên, tiến đến trước mặt nàng và Mạc Thiên Lãnh. Chuyện hoàng thân quốc thích tuyệt đối không phải chuyện đùa, thái tử, ngươi có gì chứng minh nàng chính là muội muội của trẫm?

Hắn xưng trẫm, không sai, hắn chính là hoàng đế Hạ Quốc. Mạc Thiên Lãnh đương nhiên biết hắn, lấy từ trong ngực ra một cây trâm hồ điệp được khắc chế tinh xảo. "Hoàng thượng, người nhận ra trâm này chứ?"

Hạ Thư Kiến tất nhiên sẽ nhận ra, bởi chỗ mẫu hậu của hắn cũng có một cây trâm y hệt như thế. Mẫu hậu nói với hắn, cây trâm này vốn có một cặp, năm xưa Thái thượng hoàng tặng một cây cho Thái hoàng thái hậu, sau này trao lại cho mẫu hậu của hắn. Còn một cây trâm còn lại chính là trao cho phi tử vốn đã mất tích của ông.

"Thái tử ở đâu mà có cây trâm này?"

"Chính là Huyên phi mười sáu năm về trước luôn đem bên người! Nếu hoàng thượng còn không tin, ta cho người đưa nữ nô ngày xưa đến để đối chứng!"

"Được rồi!". Hạ Thư Kiến xua tay, ánh mắt nhìn về phía Vũ Nhi. "Nếu ngươi đã là muội muội của trẫm, từ nay phong ngươi làm Hạ Sương quận chúa! Ngươi cũng đã là thái tử phi của Mạc Quốc, sau này làm bất cứ chuyện gì cũng nên suy nghĩ đến lợi ích của hai quốc gia lên đầu!"

"Thần muội tuân mệnh!". Vũ Nhi nhún người một cái.

Điệp Vân nãy giờ im lặng bây giờ mới ngước mắt nhìn Mạc Thiên Lãnh. "Lãnh nhi, không phải mấy ngày trước con nói muốn hưu phi sao?"

"Hưu phi?". Hạ Thư Kiến nhíu mày.

"Càn ngôn!". Mạc Thiên Kỳ đập bàn một cái mắng Điệp Vân.

"Hoàng thượng xin đừng hiểu lầm!". Mạc Thiên Lãnh giải thích. "Mấy ngày trước ta cùng Vũ Nhi có xảy ra xung đột, nàng giận muốn ta hưu nàng, ta chỉ nói để chiều lòng nàng một chút. Bây giờ chúng ta đã làm lành, tuyệt đối không có chuyện hưu phi!". Mạc Thiên Lãnh vừa nói vừa nhìn nàng yêu thương tựa như nàng và hắn tình cảm nồng thắm khiến Vũ Nhi không khỏi rùng mình.

Thấy ánh mắt nghi ngờ của Hạ Thư Kiến lướt về phía mình, Vũ Nhi liền gật nhẹ đầu một cái.

"Nếu không có chuyện gì thì tốt!". Mạc Thiên Kỳ lúc này mới đứng dậy. "Hoàng đế Hạ Quốc cùng vương gia đường xa đến đây chắc không ít mệt mỏi nên trẫm đêm nay cố tình thiết yến để chiêu đãi mọi người, mời!"

Tất cả cùng theo Mạc Thiên Kỳ. Hạ Thư Đình cố ý đi chậm lại ngang hàng với Vũ Nhi và Mạc Thiên Lãnh. "Vũ Nhi... không ngờ nàng lại là muội muội của bổn vương!". Hắn nở nụ cười yếu ớt.

"Hạ vương, trên đời còn nhiều chuyện không ngờ, ngài vẫn nên dập tắt tâm tư với thái tử phi của bổn thái tử đi!". Mạc Thiên Lãnh thật lòng khuyên.

"Phải đó, Hạ vương gia, bây giờ chúng ta là huynh muội. Ngài cũng nên nể tình muội muội này mà đừng trách Mạn Tuyết, nàng ấy là bất đắc dĩ!". Vũ Nhi biết, để nàng nhận lại người thân, người thiệt thòi nhất chắc chắn là Mạn Tuyết.

Hạ Thư Đình nhìn bóng người nhỏ bé đi trước mặt không xa kia khẽ thở dài. Nàng giống với Vũ Nhi như hai giọt nước, chẳng trách hắn cũng bị lừa. Lẽ ra khi biết được sự thật hắn nên tức giận nhưng hắn cũng không hiểu tại sao hắn lại không nỡ trách phạt nàng. Càng khϊếp sợ hơn chính là khi nghe trong lòng nàng trước nay đã có nam nhân khác hắn lại có một chút đau lòng. Hắn cũng không hiểu nổi chính mình nữa...

P/s: vừa rồi truyenhdt.com có vấn đề không đăng nhận được, buồn deso. Hàng về đêm khuya, có ai đọc không nhỉ 😂