Chương 40

Nam Cung Huyền cười điên loạn, ngón tay trắng nõn bấm chặt vào lòng bàn tay đến rướm máu nhưng thay vì cảm thấy đau đớn nàng lại thấy bản thân mình buồn cười biết bao nhiêu. Hôm nay khi mẫu hậu hắn triệu nàng tiến cung còn khiến nàng cao hứng như một con ngốc. Ban nãy nàng còn cho rằng mình là thông minh, đem xuân dược hạ vào điểm tâm, mong muốn mối quan hệ của hắn và nàng có khởi sắc. Bây giờ hắn lại chính miệng tuyên bố hắn vì nữ nhân đó mà muốn hưu nàng.

"Mạc Thiên Lãnh... tại sao chàng lại tuyệt tình như vậy?"

"Xin lỗi...". Mạc Thiên Lãnh cảm thấy mọi lời nói của hắn lúc này đều là dư thừa. Hắn áy náy nhìn nàng nói một câu xin lỗi vô cùng trống rỗng.

Nam Cung Huyền đau đớn cắn chặt môi, cố gắng kìm nén giọt nước mắt rơi xuống. Nàng không muốn khóc, ít nhất là không muốn khóc vì một tên nam nhân không yêu mình! "Ta đánh đổi sự cười nhạo của thiên hạ để trở thành tiểu thϊếp của chàng, đổi lại là một tờ giấy hưu thư cùng câu xin lỗi của chàng sao?"

"Ban đầu ta và nàng thành thân đều vì lợi ích của hai quốc gia, nàng yên tâm, cho dù chuyện liên hôn thất bại ta cũng lấy danh dự của mình ra để đảm bảo sẽ kết liên minh với Tuyền Quốc!"

"Ta không cần!". Nam Cung Huyền gào lên, bao nhiêu tuyệt vọng, bi thương nàng cũng đã chịu đủ. Nam nhân nàng chân thành dành tình cảm lại không cần nàng! Giờ đây nàng còn cần thứ gọi là lợi ích quốc gia sao? "Mạc Thiên Lãnh, coi như ta cầu xin chàng, để ta tiếp tục ở trong phủ thái tử đi được không? Cầu xin chàng đừng hưu ta được không?"

"Ở bên một nam nhân tâm tư cả ngày đặt ở trên người nữ nhân khác nàng cam chịu sao?"

"Ta cam chịu!". Nam Cung Huyền cười khổ. Nếu không cam chịu hắn bảo nàng nên làm thế nào bây giờ?

"Nàng đừng tiếp tục mù quáng nữa!". Mạc Thiên Lãnh thở dài. "Rời khỏi ta nàng sẽ có cơ hội tìm được một nam nhân khác, có thể hắn sẽ tốt với nàng hơn, ít nhất hơn ta đối với nàng bây giờ!"

Nam Cung Huyền cười trào phúng, khuôn mặt xinh đẹp vì nước mắt mà trở nên ướt đẫm. "Chàng thấy một người từng thành thân sau đó bị phu quân hưu sẽ có khả năng tìm một nam nhân khác sao?"

Mạc Thiên Lãnh im lặng, nhất thời không biết nói gì. Hôn lễ của hắn và nàng là chuyện mà cả sáu quốc gia đều chúc phúc. Bây giờ hắn muốn hưu nàng chính là muốn tuyệt đường sống của nàng... Nhưng nếu không hưu nàng hắn không đành lòng nhìn nàng không danh không phận mà ở bên hắn. Bởi vì ngay cả cái danh phận thứ phi kia hắn cũng hẹp hòi không muốn ban cho nàng! Mạc Thiên Lãnh thở dài, phẩy tay một cái. "Nếu nàng đã quyết thì cứ ở lại đi! Nhưng ta phải nhắc trước nàng, vị trí thái tử phi mãi mãi là của nàng ấy, nàng đừng nghĩ đến chuyện không an phận! Còn nữa, trong phủ thái tử vĩnh viễn không có thứ phi!"

Nam Cung Huyền cười yếu ớt lui ra ngoài. Tiểu Du thấy vậy thì vội lại gần đỡ nàng. Nếu như nửa ngày trước nàng vui vẻ cao hứng biết bao nhiêu thì bây giờ lại thê thảm đến bấy nhiêu. Tiểu Du thấy thấp thỏm trong lòng, phu nhân thành ra như vậy có phải do thái tử phát hiện ra có xuân dược trong điểm tâm phải không? Vừa nãy trong thư phòng còn phát ra tiếng đổ vỡ...

Hai người đi qua hoa viên, rất dễ dàng nghe thấy thanh âm cười nói của hai nữ tử. Nam Cung Huyền ra lệnh cho Tiểu Du dìu nàng đến biệt viện ở hậu hoa viên.

Rơi vào trong mắt nàng là hình ảnh thái tử phi cùng nô tỳ thân cận đang chơi đá cầu. Nụ cười của nàng ấy vô cùng đẹp, có thể nói đây là nữ tử đẹp nhất mà Nam Cung Huyền nàng từng gặp. Cuối cùng thì nàng cũng hiểu tại sao ánh mắt ôn nhu của Mạc Thiên Lãnh luôn đặt lên người nàng ấy...

"Thái tử phi!". Nam Cung Huyền cất giọng khàn khàn gọi, sau đó nhún mình hành lễ.

Vũ Nhi dừng thú vui lại, quay lại nhìn người mới đến, dường như giật mình trước bộ dạng chật vật của nàng ta. "Ngươi bệnh sao?"

"Thái tử phi, người đừng giả mù sa mưa nữa được không?". Nam Cung Huyền cười trào phúng. "Tôi bị như thế này người vui nhất phải là người mới đúng!"

"Ý ngươi là gì?". Vũ Nhi nhận ra nàng ta đến đây không có ý tốt.

"Ý ta là gì sao?". Nam Cung Huyền cố gắng nén xúc động muốn lao đến gϊếŧ chết Vũ Nhi. "Thái tử phi, người một mình độc chiếm thái tử còn chưa đủ, muốn đuổi ta ra khỏi phủ sao?"

"Đuổi ngươi ra khỏi phủ?". Vũ Nhi kinh ngạc nhìn Nam Cung Huyền. Nàng khi nào muốn đuổi nàng ta ra khỏi phủ?

"Ta bị dồn ép đến bước đường này đều là do ngươi!". Nam Cung Huyền oán hận xoay người rời đi.

Vũ Nhi nhìn theo bóng lưng của nàng ta thầm thở dài trong lòng. Nữ nhân cố chấp, nếu Mạc Thiên Lãnh đã không có tình cảm với nàng ta, nàng ta cần gì phải nén mình chịu đựng chứ?

P/s: Ừ huh, Nam Cung Huyền là nhân vật mấu chốt gây ra mâu thuẫn sau này nên ta không cho nàng ta đi đâu. Ahihi. Ta trả hết hai chương của tuần trước rồi nhé! Giờ ta ngủ đây! Nhớ cày view lên 100k để được nhận Bonus ngoại truyện ngọt sâu răng nhé! Yêu mọi người! ❤️❤️❤️