Chương 37

Sáng hôm sau, Mạc Thiên Lãnh cùng Vũ Nhi nhập cung từ sớm. Đêm qua sau khi cãi nhau Mạc Thiên Lãnh trực tiếp bỏ đi, dường như cả đêm không ngủ, khuôn mặt anh tuấn có chút hốc hác. Trên xe ngựa, hai người hoàn toàn im lặng, chỉ nghe tiếng huyên náo của người dân đi lại dưới đường cùng tiếng vó ngựa vang lên bình bịch. Từ lúc lên xe, Vũ Nhi chỉ yên lặng tựa đầu vào xe, nhắm mắt an tĩnh. Mạc Thiên Lãnh ở một bên lặng lẽ quan sát nàng.

Mãi một lúc lâu sau, hắn mới cứng nhắc mở miệng. "Mạc Vũ Nhi!"

Vũ Nhi mở mắt nhìn hắn, coi như đáp lại lời của hắn. Nàng phát hiện ra trải qua ba tháng trị bệnh bên ngoài cũng làm cho lá gan của nàng lớn lên không ít, bây giờ có thể ngang nhiên chống đối lại hắn.

"Vẫn câu hỏi đêm qua...". Hắn ngập ngừng. "Ngươi rất hận ta phải không?"

"Mạc Thiên Lãnh, ta cho rằng đêm hôm qua ta đã nói rất rõ với ngươi rồi!"

"Được!". Hắn nở một nụ cười yếu ớt, mang vài phần không nỡ. "Vậy ta buông tha cho ngươi, từ nay về sau, hai chúng ta không ai nợ ai!"

Vũ Nhi dường như không tin vào tai mình. Hắn lại có thể buông tha cho nàng sao? Dường như đoán được suy nghĩ của nàng, Mạc Thiên Lãnh gật đầu một cái khẳng định lại. "Tối nay... trước mặt phụ hoàng và mẫu hậu, ta sẽ nói ra hết tất cả và xin hưu ngươi!

"Được, Mạc Thiên Lãnh, hi vọng ngươi nói được, làm được!"

....

Thái tử và thái tử phi nhập cung, được sắp xếp ở tại Thiên Hiên cung mà trước đây thái tử vẫn ở. Buổi tối hoàng đế cho bày một bàn tiệc lớn để con cháu trong hoàng thất bọn họ tụ họp một phen.

Bàn tiệc lớn có tất cả gần hai mươi người tham dự, ngồi ở chính giữa là Mạc Thiên Kỳ cùng Điệp Vân. Phía bên tay phải ông là hai phi tần hiện đang đắc sủng. Mạc Hiểu Nguyệt ngồi bên cạnh Điệp Vân, tiếp theo đó là Vũ Nhi và Mạc Thiên Lãnh. Sau đó lần lượt là các hoàng tử, công chúa còn lại trong cung.

Khi tất cả đang yên lặng dùng bữa, Mạc Thiên Lãnh đột nhiên đứng dậy, bước đến trước mặt Mạc Thiên Kỳ và quỳ xuống. "Nhi thần có tội, thỉnh phụ hoàng trách phạt!"

Phản ứng của mọi người đi từ kinh ngạc tới vui vẻ xem trò vui. Hoàng thất là như vậy, cho dù là người cùng một nhà nhưng chỉ cần đối phương mắc sai lầm, tất cả sẽ chống mắt lên xem người khác gặp hoạ rồi thừa nước đυ.c thả câu. Điệp Vân buông đôi đũa trên tay xuống, trong lòng chợt dâng lên cảm giác bất an. Mạc Thiên Kỳ phất tay ra hiệu cho hắn đứng dậy. "Thái tử có chuyện gì mau đứng lên bẩm báo, không cần quỳ như vậy!"

Mạc Thiên Lãnh vẫn không chịu đứng lên, tiếp tục bẩm báo. "Ngày trước, khi tam muội xuất giá đến Hạ Quốc, chính nhi thần đã cho người bắt cóc tam muội, sau đó dùng Mạn Tuyết tráo đổi đến Hạ Quốc!"

Tất cả đồng loạt im lặng, tròn mắt nhìn về phía Vũ Nhi còn đang thản nhiên ngồi một bên. Mạc Thiên Kỳ phẫn nộ đập bàn một cái khiến đồ ăn rơi tung toé. "Có nghĩa là ngươi cướp muội muội của mình về, sau đó còn chơi trò lσạи ɭυâи, lập nàng làm thái tử phi?"

Ánh mắt của Điệp Vân thoáng lên một tia đau xót rồi nhìn qua Mạc Thiên Lãnh, trong lòng thầm hi vọng những gì hắn vừa nói chỉ là đùa vui một chút thôi. Trái với sự mong đợi của bà, Mạc Thiên Lãnh quả quyết gật đầu một cái khẳng định tất cả đều là sự thật!

"Hồ đồ!". Mạc Thiên Kỳ quát lớn, khuôn mặt bỗng chốc vì tức giận mà đỏ bừng. "Ngươi có biết mình đã gây ra hoạ gì không? Ngươi thân là thái tử Mạc Quốc lại không suy nghĩ đến đại cục, ngang nhiên cướp vương phi của Hạ Quốc về! Nếu để Hạ Thư Đình biết được, lấy việc này làm cớ đem quân đến đánh Mạc Quốc, chiến sự nổ ra, dân chúng lâm vào lầm than ngươi có gánh nổi trách nhiệm? Hơn nữa Mạc Vũ Nhi dù sao cũng là muội muội của ngươi... ngươi lại làm ra loại chuyện ngay cả cầm thú cũng không bằng!"

"Nàng không phải muội muội của con!". Mạc Thiên Lãnh kiên quyết phủ nhận. Hắn và nàng không chung huyết thống thì đâu thể xem là lσạи ɭυâи được chứ?

"Ngươi...". Mạc Thiên Kỳ nhất thời không biết nên nói gì với hắn. Ông phất tay ra lệnh. "Ngoại trừ hoàng hậu, thái tử và thái tử phi ở lại, còn tất cả lui ra ngoài đi! Chuyện hôm nay phải tuyệt đối giữ bí mật, ngay cả quan lại trong triều cũng không ai được biết, nếu ai để lộ tin tức ra ngoài lập tức gϊếŧ!"

Tất cả đều muốn xem chuyện vui, bị đuổi liền tỏ ra mất hứng nhưng cũng không dám ý kiến nửa lời, đều đứng dậy cung kính lui ra ngoài.

Chờ cho mọi người đã đi hết, Mạc Thiên Kỳ mới ném một ly rượu xuống mặt đất. "Nói, tại sao ngươi lại làm ra loại chuyện trái với luân thường đạo lý như vậy?"

Mạc Thiên Lãnh quỳ dưới mặt đất. "Con và nàng vốn không cùng huyết thống, có quan hệ thì cũng chẳng có gì là sai trái. Hơn nữa tất cả con làm đều muốn tốt cho Mạc Quốc!"

"Tốt cho Mạc Quốc? Ngươi nói xem cái tốt mà ngươi nói nó nằm ở chỗ nào?"

"Nhiều năm trước con đã điều tra được, Huyên Phi là muội muội ruột của tiên hoàng Hạ Quốc!"

"Sao ngươi biết được chuyện này?". Mạc Thiên Kỳ nhíu mày. Ông theo học ở Hồ Điệp Cốc, quen Hạ Huyên từ những ngày còn nhỏ nhưng không hề biết đến thân phận của bà, như thế nào lại là công chúa Hạ Quốc?

"Khi biết được Mạc Vũ Nhi không phải là muội muội ruột của mình, con có cho người điều tra thân thế của Huyên Phi. Sau đó con tìm được một nữ nô ngày xưa hầu hạ bên cạnh mẫu thân của Huyên Phi. Bà ta cho biết, năm xưa khi mẫu thân của Huyên Phi mang thai, hoàng đế vì muốn bảo vệ bà nên đã cho người âm thầm đưa bà xuất cung để thuận lợi sinh con. Không ngờ đến hoàng hậu lại đố kỵ, sợ bà sinh con trai sẽ ảnh hưởng đến địa vị của mình liền phái người ám sát bà. Sau đó thì bà sinh non rồi mất mạng, đứa trẻ thì yếu ớt hơn những đứa trẻ khác. Nô tỳ của bà hết lòng trung thành với bà, sau khi bà chết thì chôn cất bà cẩn thận rồi mang hài tử của bà đến Hồ Điệp Cốc, nhờ Hồ Điệp cốc chủ chăm sóc cho tiểu chủ tử rồi mới rời đi!"

Vũ Nhi lúc này mới hiểu được vì sao hắn nói muốn tốt cho Mạc Quốc. Nếu hắn đã biết thân phạn của nàng là quận chúa Hạ Quốc mà còn để cho nàng gả cho Hạ Thư Đình, sau này nếu mọi chuyện bại lộ, Hạ Quốc sẽ có lý do đem binh đánh Mạc Quốc. Ngược lại, nếu hắn đem Mạn Tuyết tráo đổi với nàng, sẽ giữ được mặt mũi cho Hạ Thư Đình, trở thành đại ân nhân của Hạ Quốc, giao tình hai nước cứ thế lại càng tốt đẹp! Nàng nhếch mép cười nhạt một cái, nàng không chỉ là công cụ phát tiết của hắn, còn là một quân cờ giúp hắn thăng tiến.

P/s: nh lúc trước còn viết Xuyên qua thi không a, mt ngày ba chương, trong vòng mt thi gian ngn là hoàn. Bây gi hai ngày mt chương mà cm thy không c có thi gian đ viết. Khóc! 😢

Phn thân phn ca H Huyên ta viết có l hơi ri a. Gii thích nôm na chính là, mu thân ca H Huyên chính là phi t ca hoàng đế (t ba đi trước a! :'>). Cho nên H Huyên là mui mui rut ca tiên đế H Quc, Vũ Nhi li là mui mui ca hoàng đế hin ti, cũng là mui mui ca H Thư Đình a! (Gia ph hoàng gia rc ri quá >.<)