Chương 14: Làm người thiếu tình, làʍ t̠ìиɦ thiếu người

Rốt cuộc, Thi Hàng vẫn đưa Sở Điềm trở về nhà. Tuy nhiên, trải qua sự cố ở nhà hàng, Thi Hàng và Sở Điềm cũng không có gì tiến triển. Nguyên nhân là do Thi Hàng căn bản không muốn để ý tới Sở Điềm chút nào.

Thi Hàng đã nói chuyện với Sở Điềm tổng cộng ba lần: lần đầu tiên, anh bị cô giẫm mạnh vào chân; lần thứ hai, buổi xem mắt của anh bị cô quấy rầy; và lần thứ ba, anh bị hiểu lầm là sống buông thả, tùy tiện hẹn hò.

Vì vài lần trước không có chuyện gì tốt xảy ra nên khi nhìn thấy cô, Thi Hàng liền vờ như không quen biết Sở Điềm, điều này khiến đầu Sở Điềm như bị dội một chậu nước lạnh.

Bởi vì sau khi biết Thi Hàng là nam phụ bi thảm trong vở kịch của mình, Sở Thiên sinh ra cảm giác áy náy với anh. Mỗi lần gặp Thi Hàng, cô đều sẽ nhiệt tình chào hỏi, cố gắng kéo gần khoảng cách giữa hai người, từ đó, Sở Điềm sẽ có cơ hội se tơ hồng gì đó, nhưng cuối cùng.. .anh căn bản không muốn nói chuyện với cô chút nào.

Sở Điềm không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thu hồi hết những suy nghĩ áy náy trong đầu mình, cô tiếp tục dồn sự chú ý vào Lục Vũ Hạ.

Tích cách của Lục Vũ Hạ này được nhào nặn bởi mẹ, Sở Điềm rất rõ về sở thích của hắn, cách pha cà phê cho phù hợp với khẩu vị của hắn, nơi để đồ và cách sắp xếp chúng để làm sao mới sử dụng chúng thuận tiện, người nào gặp hắn mà không cần thông báo, người nào hắn không kiên nhẫn gặp...Sở Điềm không si mê Lục Vũ Hạ, cũng không nói nhảm, chỉ là thỉnh thoảng cô chủ động nói chút chuyện cũng là để thông báo tình hình của công ty.

Lục Vũ Hạ làm việc với Sở Điềm được nửa tháng, hắn liền phát hiện ra cô trợ lý này cực kỳ tiện dụng.

Hơn nữa, khi thư ký Sở Điềm là người cuối cùng hắn quyết định chọn cho vị trí trợ lý, sở dĩ là do hắn nhớ lại cảnh Sở Điềm đã đạp mạnh vào chân Thi Hàng, điều này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn.

Lục Vũ Hạ không nhớ chuyện rõ ngày hôm đó, hắn chỉ cảm thấy rằng Sở Điềm quả nhiên giống như hắn dự đoán. Sở Điềm không phải là nữ thần, cũng không phải người nhiều tâm cơ, mặc dù khi nói chuyện cô sẽ có chút lo lắng, nhưng sự lo lắng đó là do khí chất của hắn ép buộc, không hề có ý không an phận, điều đó khiến hắn rất hài lòng.

Vì vậy, sau nửa tháng, khi trợ lý sinh hoạt của hắn nghỉ phép, Lục Vũ Hạ đã chọn Sở Điềm mà không cần nghĩ ngợi.

Cái gọi là vị trí trợ lý sinh hoạt, nói thẳng ra là quản gia.

Lục Vũ Hạ không quen sống chung với người không có quan hệ gì, kể từ khi nhà họ Lục chuyển đi, hắn sống một mình trong căn hộ ở phía đông thành phố, mỗi tuần chỉ có dì quét dọn đến dọn dẹp nhà cửa vài lần.

Sau khi Sở Điềm tạm thời làm trợ lý sinh hoạt của Lục Vũ Hạ, công việc hàng ngày của cô chủ yếu là giúp hắn đặt đồ ăn, pha cà phê, đem quần áo ra tiệm giặt, lấy quần áo, nhắc nhở và cùng Lục Vũ Hạ tập thể dục. Khi Lục Vũ Hạ bận, Sở Điềm còn phải đến căn hộ của hắn giúp hắn dắt chó đi dạo.