Chương 13: Uốn nắn tính tình

"Này, anh làm sao vậy, đừng có sặc..." Sở Điền vỗ vỗ lưng Thi Hàng.

Mặt Thi Hàng đỏ bừng, ho không kiểm soát. Trong mắt của Quan Tâm Tố, đây là bị vạch trần mới chột dạ mà sặc.

Giống như hỏi vấn đề không nên hỏi, Quan Tâm Tố có chút ngượng ngùng, vội vàng vùi đầu xuống bàn dùng bữa. Ngược lại, Chung Hằng lại nói thêm một câu: "Thực ra, khi Momo mới ra mắt vào những ngày đầu thì tương sạch. Nhiều người lên đó chỉ muốn tán gẫu mà thôi."

Chung Hồng càng giải thích lại càng cảm thấy đen tối, Thi Hàng bình tĩnh lại, đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để giải thích. Chỉ có thể để mặc bị gán là dùng phần mềm cấp thấp như vậy để trò chuyện.

Vì sự quen biết của Sở Điềm và Thi Hàng quá xấu hổ, Quan Tâm Tố liền hỏi tiếp những vấn đề khác, chẳng hạn như "Hai người ở bên nhau bao lâu rồi?", “Tính tình Thi Hàng xấu như vậy, Sở Điềm có cảm thấy khó chịu không?” Đây đều là những câu hỏi không có ý tốt gì.

Bữa tối kết thúc trong im lặng. Khi Quan Tâm Tố rời đi, cô ấy vỗ vào vai Thi Hàng và bảo anh hãy chăm sóc bản thân thật tốt.

Cô ấy nói lời này rất thản nhiên, trong giọng điệu không hề có chút gì là không vui, chỉ như một người chị gái quan tâm đến em trai mình. Mối quan hệ cấm kỵ và kìm nén tình cảm lúc trước giữa cô ấy và Thi Hàng rõ ràng đã kết thúc.

Sở Điềm thầm cảm thấy tiếc cho Thi Hàng, nhưng đối phương lại đáp với vẻ mặt khó chịu, "Cô còn muốn ngồi đến lúc nào?"

Làm thế nào mà người này thậm chí đến một lời cảm ơn cũng không có? Tính tình tên này thật sự là... Là lỗi của cô, đều là lỗi của cô! Là do cô uốn nắn tính tình Thi Hàng quá xấu xa.

Sở Điềm nhắc nhở bản thân không nên so đo với người đang thất tình, cô hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy khỏi ghế, nhưng đột nhiên bụng cô phát ra tiếng "Phụt".

Chậc... Đều là vì đồ ăn ở đây quá ngon, cô mải mê ăn mà quên mất buổi chiều mình tiêu chảy. Sau khi ăn canh ốc, thật ra bụng đã có chút khó chịu, nhưng Sở Điềm cũng không để ý, lại ăn thêm ăn salad hải sản, gan ngỗng và đồ tráng miệng. Lúc ngồi ăn, Sở Điềm không hề cảm thấy gì nhưng khi đứng lên thì thấy trong bụng trướng trướng, không kìm được liền…

Một âm thanh rất nhỏ, luồng khí nhanh chóng thoát ra ngoài, Sở Điềm cố hết sức kìm lại, nhưng Thi Hàng lại nghe rất rõ: "Âm thanh gì vậy?"

“Khụ khụ…” Sở Điềm có chút xấu hổ, nhưng cô không muốn ở trong không gian tao nhã như vậy lại nói ra những lời không mấy lịch sự, vì vậy đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Hình như bụng tôi nấc lên rồi.”

"Cô". Khuôn mặt đang xám xịt của Thi Hàng đột nhiên trở nên "Sôi động", anh muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói ra những lời quá mức không đứng đắn, cuối cùng đành phải nhịn xuống, mặt lạnh như băng, quay người rời đi.

Người phụ nữ này thật ... Nghĩ đến lần đầu tiên họ gặp nhau, anh gần như bị vẻ ngoài quyến rũ của cô mê hoặc. Như bây giờ, Thi Hàng lại cảm thấy mắt mình có vấn đề.

"Thi...Luật sư Thi...Thi Hàng...đợi đã...tôi không tìm được đường về."

Phía sau truyền đến tiếng giày cao gót bước từng bước nhỏ trên sàn, Thi Hàng giả vờ không quen biết Sở Điềm và bỏ cô lại, nhưng anh thậm chí không nhận ra rằng cảm xúc khó chịu trong lòng vì Quan Tâm Tố lúc nãy, sau khi bị Sở Điềm làm phiền đột nhiên đã biến mất gần một nửa.