Yêu Một Người Vô Tâm

7/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một cô gái trưởng thành hơn tuổi cần yêu một người đàn ông chín chắn để được vỗ về... Nhưng vì nghe theo trái tim, cô chấp nhận yêu một thằng con trai bằng tuổi... Để rồi đau lòng... Để rồi phải khóc. …
Xem Thêm

Gia Huy gãi nhẹ đầu. "Tao không biết, tao có làm gì nó đâu. Tự dưng hôm trước nó gắt với tao, rồi giận thôi."

Lâm Anh ôm đầu khổ não, thở dài. "Mày, nếu cứ thế này, thì chia tay con Tiên đi."

"Mày điên à?"

"Tao không điên. Mày mà không thay đổi thì mày chỉ làm khổ nó thôi. Con Tiên lắm anh theo đuổi lắm, chắc mày không biết."

Gia Huy cúi gằm mặt im lặng. "Tao không muốn."

"Mày thích con Tiên không?"

"Có..."

"Vậy mày phải đem lại hạnh phúc cho nó chứ? Mày cứ làm nó ủ rũ vậy mà là thích à?"

"Tao cũng đâu có muốn đâu. Nhưng nó giận tao vậy, tao xuống nước lỡ nó cự tuyệt chẳng phải nhục lắm sao?"

Lâm Anh thở hắt ra, tròn mắt ngán ngẩm. "Nhục? Có gì nhục hả Huy? Mày trẻ con vậy nên tao mới nói mày chia tay Tiên đi là vừa. Mày thử nhìn lại bản thân đi, có lần nào mày thực lòng dẹp bỏ cái tôi cá nhân của mày để chu toàn cho Tiên không? Tao nói vậy mày tự hiểu, có không giữ, mất đừng tìm."

Nói rồi Lâm Anh vùng vằng bỏ đi cũng khiến cho Gia Huy nheo mày khó chịu.

...

Anh là một hot boy được nhiều cô gái săn đuổi vì vẻ ngoài ưa nhìn cùng gia thế giàu nứt vách. Trước cũng trải qua dăm ba mối tình có phần "trẻ trâu", cũng chỉ kéo dài vài ngày, nhiều nhất là ba tháng. Cũng toàn là con gái chủ động tìm đến anh, tỏ tình với anh, chưa bao giờ anh phải chủ động xách cưa đi tán cả.

Lên trường cấp ba, anh chơi thân với Thủy Tiên sau một lần ngồi cùng bàn. Ban đầu cũng chẳng ưa gì cô gái bướng bỉnh này, nhưng sau vài chuyện, lại dần dần thích cái tính cách tận tâm và chu đáo, quan tâm chăm sóc anh của cô nàng. Rồi từ khi nào không hay, anh lại vô thức tán tỉnh rồi tỏ tình Thủy Tiên, và thành thành công rước "crush" về nhà. Suốt mấy tháng hẹn hò, chưa bao giờ xảy ra cãi vã, vậy mà lần trước cô lại gắt với anh, để rồi đôi bên lạnh nhạt.

Anh vẫn thường xuyên vào tài khoản của cô, theo dõi mọi cuộc chat của cô trong im lặng, nhưng rồi một hôm, thấy một người chủ động nhắn tin rủ cô đi chơi, chẳng hiểu sao lại không cầm nổi mình mà nhắn như vậy.

Và rồi Thủy Tiên giận anh thật, có phải vì tức anh phá mất cuộc đi chơi đêm Noel của cô không?

Nghĩ về cô anh lại thấy đau đầu...

...

Thủy Tiên nằm gục mặt trên bàn, cứ nghĩ về con người vô tâm ngồi bên kia mà không khỏi đau lòng...

Bất chợt, trên đầu có một cái gì đó chạm chạm vào, rồi thành gõ. Cô ngẩng mặt dậy thì bị một cái bánh mì dí thẳng mặt.

Gia Huy đứng nhìn cô trên cao, đưa bánh mì cho cô, giọng nói có chút ngượng ngùng. "Chưa ăn sáng đúng không?"

Thủy Tiên quay mặt đi. "Không ăn."

"Ăn đi."

Cô lắc đầu nguầy nguậy.

"Tại sao không ăn?"

"Nuốt không nổi."

Thế rồi Gia Huy mở bao bánh mì, đưa đến tận miệng Thủy Tiên. "Một miếng thôi. Công người ta đi mua."

Thủy Tiên có hơi động lòng, nhưng vẫn cứng đầu. "Khô lắm."

Gia Huy cầm tay cô lên, dúi bánh mì vào tay, rồi lại bỏ đi đâu đó.

Tầm năm phút sau, anh trở lại, hơi thở có chút gấp gáp, nhìn cái bánh mì vẫn còn nguyên trên tay cô mà nhăn mặt. "Đói sao không chịu ăn?" Rồi anh đặt hộp sữa lên bàn. "Khô thì uống sữa đi."

Thủy Tiên có hơi nghẹn giọng, nhưng rồi cũng ngoan ngoãn giơ bánh mì lên cắn một miếng. Gia Huy bóc ống hút hộp sữa, đút cho cô uống. "Em đừng cứng đầu như vậy nữa."

Thủy Tiên im lặng, vẫn ngoan ngoãn để anh ngồi bên quan sát mình như vậy.

...

Ra về, cô leo lên xe điện đi ra khỏi nhà xe.

Gia Huy đi theo cô suốt cả chặng đường bốn cây số, dù nhà anh ở hướng ngược lại.

Cô biết, nhưng tỏ ra không biết. Vẫn lặng lẽ nhìn anh qua gương chiếu hậu. Thủy Tiên vào đến nhà, khóa cổng rồi anh mới chịu quay đầu xe về.

...

Buổi trưa, cô nằm ngủ, bụng đói cồn cào. Ban nãy cô bỏ bữa, vì không có tâm trạng, mặc kệ mẹ cô lo lắng.

Thủy Tiên vừa ngủ dậy, đã thấy tin nhắn từ Gia Huy. "Em dậy chưa?"

"Rồi." Cô nhắn cộc lốc.

"Mười lăm phút nữa anh qua chở đi chơi Noel. Em chuẩn bị dần, anh nháy máy thì xuống cổng nhé."

Thủy Tiên trố mắt. Cái gì vậy nè? Tự quyết à?

"Không đi đâu."

"Sao không?"

"Em mệt."

"Đi chơi là hết mệt."

"Em bận."

"Em còn định nhận lời đi chơi với anh ta cơ mà. Nói cho em biết, hôm nay là Noel. Anh là người có gấu, không cam chịu chấp nhận ở nhà giống bọn F.A được. Không nói nhiều nữa, mười lăm phút nữa anh qua."

Thủy Tiên cười lạnh, nhưng rồi cũng đi chọn bừa một set váy, thay ra.

Đúng mười lăm phút sau, anh gọi. "Anh ở dưới cổng này, em xuống đi."

Cô không đáp, tắt điện thoại bỏ vào túi xách rồi đi ra khỏi nhà.

Xuống tới nơi, Gia Huy chỉn chu trong bộ đồ mà cô thích nhìn anh mặc nhất. Đúng là đẹp trai mặc gì cũng đẹp, nhìn anh tỏa sáng hơn người.

Gương mặt Thủy Tiên xanh xao không mấy vui vẻ đi đến trước mặt anh, nhìn anh chằm chằm.

Gia Huy quét ánh mắt nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, nhăn mặt. "Sao không bôi son?"

"Không có tâm trạng."

Anh thở dài. Cô luôn là vậy, cứ khi nào buồn là tức khắc tự biến mình thành xấu xí, chẳng chịu chăm chút ngoại hình.

Gia Huy tắt máy, xuống xe mở cốp. Rồi anh rút ra một chiếc túi của cửa hàng Cosmestic nổi tiếng nhất thành phố đưa cho cô.

"Cái gì đây?" Thủy Tiên nhận lấy, tò mò.

"Quà Noel cho em."

Mở chiếc túi giấy ra là một thỏi son đang hot nhất hiện nay, cô thích lâu lắm nhưng mà giá trên trời nên chẳng bao giờ dám mua.

Chọn cũng khéo, đúng màu cô thích.

Thấy Thủy Tiên cứ nhìn chăm chăm thỏi son mà không bôi, Gia Huy hỏi. "Sao chưa bôi?"

"Không có gương."

Anh thở dài cầm lấy thỏi son, tay kia nâng cằm cô lên, cẩn thận quét một đường trên đôi môi mịn màng của cô.

Bôi xong, Thủy Tiên rút điện thoại ra nhìn, vụng cực. Nhưng cô chẳng muốn sửa, mím nhẹ lại cho son đều rồi thôi.

Gia Huy đội mũ bảo hiểm cho cô, bảo cô lên xe.

Phóng ra khỏi ngõ nhà, anh bắt đầu hỏi. "Em muốn đi đâu?"

"Đâu cũng được."

"Đi xem phim nhé?"

"Ừm."

Nhìn cô đáp không chút hào hứng, Gia Huy mới thở dài. "Anh biết là anh trẻ con, anh thích làm theo ý mình. Xin lỗi vì đã ép em đi chơi mà em không thích."

Thủy Tiên vẫn im lặng, chẳng hiểu sao lòng Gia Huy càng cồn cào, tay trái anh nắm lấy bàn tay cô đang để ở eo anh, giọng ấm áp. "Anh là con một, gia đình khá giả nên được nuông chiều từ bé. Anh chưa bao giờ phải lo nghĩ cho người khác, nên bản tính ích kỉ và trẻ con. Anh trước giờ không biết thể hiện tình cảm cho em, cũng không biết phải đối với em thế nào. Nhưng Thủy Tiên, anh thực lòng không muốn mất em."

Có lẽ do gió lạnh táp vào mặt hay sao, mà khóe mắt Thủy Tiên cay cay. Cô dựa cả người vào lưng anh, ôm eo anh chặt hơn, thủ thỉ. "Huy, lúc em chấp nhận yêu anh là em chấp nhận con người anh rồi. Em không muốn đòi hỏi anh, em chẳng cần quà cáp hay những lời nói mật ngọt, em chỉ thích được ở bên anh. Nhưng em cũng biết tủi vì lỡ yêu một người vô tâm. Thực ra anh chẳng cần phải tặng quà đắt tiền hay gì cả, chỉ mong anh chịu quan tâm đến em một tí."

"Anh xin lỗi." Gia Huy nghẹn giọng, lí nhí.

Đây là lần đầu anh nói lời xin lỗi cô, một con người kiêu ngạo như anh chủ động xin lỗi một người.

"Sau này cũng chẳng cần phải làm gì hoa mĩ, em chỉ mong được ở bên anh nhiều hơn, thế là đủ."

"Anh hứa." Cũng là lần đầu Gia Huy mở lời hứa với một người. "Anh sẽ cố sửa tính cách vô tâm của anh, em cố chịu nhé. Biết là bất công cho em, nhưng anh thực tâm không muốn buông tay em."

"Em chỉ cần vậy là đủ."

Thêm Bình Luận