"Bảo ơi, mày đi photo học bạ với tao nào." Con lớp trưởng lớp tôi, Khanh, chạy từ ngoài sân trường vào lớp nên đang còn thở dốc, gọi vọng ra với thằng Bảo.
Photo học bạ? Để làm gì vậy? Lại phải điền đơn gì hay sao? Tôi thắc mắc rồi cúi gục đầu không mấy quan tâm.
Thằng Bảo cười cười cúi xuống ngăn bàn lấy đồ, rồi đi ra khỏi lớp cùng với con Khanh. Tôi chẳng quan tâm, mệt mỏi nằm gục xuống. Dù sao chuyện hôm qua tôi cũng đã quá mệt mỏi rồi.
"Chuẩn bị đi du học nên mới thế..."
"Sắp rồi còn gì!"
"Aaa, Bảo ơi! Mày đi du học rồi thì ai cân ảnh kỉ yếu cho lớp ta hở mày?"
Giọng thằng Đăng với con Trang oang oang khiến tôi giật mình ngồi bật dậy. Tôi quay ra bàn sau, mặt trắng bệch. "Hả? Ai cơ?"
"Uyên không biết à? Bảo sẽ đi du học đấy." Trang nghệt mặt nhìn tôi, ngạc nhiên.
"Hả? Khi nào?"
"Sắp rồi."
"Đi đâu?"
"Singapore."
Với tôi quả là một tiếng sét ngang tai. Đi du học, đi du học, đi du học. Cả một chuyện như thế tại sao tôi lại là người biết cuối cùng?
Tôi bỗng cười điên dại vào bản thân tôi.
Tất cả mọi chuyện của Bảo trước kia tôi đều là người biết đầu tiên, vậy mà giờ đây cả một chuyện tày trời đến vậy tôi vẫn chẳng hề hay biết gì.
___o0o0o___
Từng ngày từng ngày cứ thế trôi qua. Tôi đối với bạn bè vẫn cứ cười, vẫn xử sự bình thường. Tính cách tôi vẫn thế, theo lời con Khanh là "ra điên ra dại". Từng ngày đến lớp vẫn chửi thề, chơi những trò chơi "bẩn bựa" đúng nghĩa với bọn con trai. Ngày tổng kết sắp đến gần, với tôi tôi chẳng hề thay đổi là bao.
"Mày dạo giờ tâm trạng tốt ghê nhỉ?" Khanh ngồi xuống cạnh tôi đang mải miết chơi game trên điện thoại gϊếŧ thời gian, đặt cằm của nó lên vai tôi.
"Hả? Sao nói vậy?" Tôi tỏ ra không mấy quan tâm, mắt vẫn chăm chăm vào màn hình điện thoại.
"Mọi hồi cứ đôi ba hôm là mày lại có một ngày mặt mày cau có như thể ai nợ mày cả trăm tỉ vậy. Thế mà dạo giờ tao thấy mày cười nhiều hơn, thậm chí cười những lí do vô cùng ngớ ngẩn." Khanh gõ vào đầu tôi, cười.
Ngón tay tôi lỡ một nhịp, con rắn đâm cổ vào tường. Game over.
"Aa, sắp lập được kỉ lục rồi mà..." Tôi tiếc nuối nhìn vào màn hình, mếu máo cười, nhưng chẳng hiểu sao lòng tôi lại trống rỗng.
"Buồn hả?" Khanh thản nhiên hỏi.
"Ờ, thế chứ mày nghĩ sao?"
"Vậy... Bảo đi du học, mày không buồn hở?" Khanh chống tay lên bàn, dựa má vào, cái đầu của nó nghiêng nghiêng, hiếu kì quan sát tôi như thể không muốn bỏ lỡ bất cứ một biểu cảm nào cả.
Biểu cảm trên mặt tôi cứng lại trong khoảnh khắc.
"Tại sao tao phải buồn?" Tôi nhún vai, tỏ bộ thản nhiên không mấy quan tâm. "Nó đi càng tốt chứ sao? Tao sống đỡ mệt hơn?"
"Mày nói thật đó chớ?" Khanh bĩu môi không mấy tin tưởng, ra bộ ngờ vực.
"Mày không nghĩ vậy sao? Xa mặt thì cách lòng, nó đi tao càng dễ quên nó. Hơn nữa, học chung một lớp mà cứ tránh nhau hoài không mệt sao? Nói nghe nè, nó đi rồi mày phải giúp tao thế chỗ nó ngồi vào chức lớp phó. Nghĩ hoài nghĩ mãi cái lớp này không ai thích hợp với nó hơn tao đâu." Tôi nói liến thoắng tràng giang đại hải với con Khanh mà chẳng hề quan tâm tới biểu cảm của nó. Đến lúc tôi nhận ra thì nó đã quắc mắt lườm tôi đầy ngờ vực.
"Mày nói thật đó hả? Có chắc mày không buồn không?"
"Bộ mày không thấy hả? Mày vừa mới nói thấy tao cười như điên đó thôi. Mừng quá nè."
"Mừng hả?"
"Ừ."
"Ủa, lạ ghê! Sao tao nghe người ta nói khi con gái cười nhiều, cười cả vì những thứ ngớ ngẩn thì chắc chắn trong lòng rất cô đơn. Bộ mày không phải như vậy hả?"
Tim tôi thịch một tiếng, mạnh như thể muốn rớt khỏi l*иg ngực. "Không đâu..." Tôi ấp úng.
"Không thật không?" Con Khanh vẫn tiếp tục điệu bộ nghi hoặc.
"Thật..."
Thấy tôi như vậy, con Khanh cũng thở dài bỏ đi, không vặn vẹo tôi nữa.
___o0o0o___
Tôi, Khanh và thằng Bảo là ba đứa bạn chơi thân rất thân. Một phần vì cả ba đứa đều là cán sự, phần khác chúng tôi đều rất hợp tính nhau.
Chúng tôi có rất nhiều kỉ niệm, cùng nhau đi xem phim sau giờ học, hay đi ăn vặt mỗi lúc chán miệng. Cứ được dịp như thế, tôi và Khanh lại trêu thằng Bảo vì nó thuộc giống đực duy nhất. Nhưng thằng Bảo chẳng chấp tôi.
Một dịp đổi chỗ, tôi và thằng Bảo được xếp ngồi cạnh nhau. Chúng tôi hí hửng trêu đùa, nói chuyện phiếm và bày ra hàng loạt các trò đùa quái đản.
Nhưng cũng chỉ vì trót phá quá, cô tách hai đứa ra. Tôi chán chường tiếc nuối những ngày tháng tươi đẹp nhất năm học.
Chúng tôi có đặt biệt danh cho nhau. Để xem, tôi có làn da rám đen, trong khi đó thằng Bảo lại trắng đúng kiểu công tử bột. Bởi vậy, biệt danh "cục than di động" của tôi ra đời từ đó. Đáp trả lại, tôi cũng gọi Bảo bằng một cái tên - Chó.
Thấy chúng tôi thân đến mức suýt gạt con Khanh ra, Khanh cười đểu trêu tôi. "Uyên, tao nghĩ mày crush thằng Bảo rồi đấy." Khanh nói rất nhiều về chuyện này, và ngày nào tôi cũng phải cật lực giải thích.
Nhưng mà, tôi cũng không rõ nữa. Chỉ biết đi học, tôi luôn ngóng ra cửa chờ Bảo đi học. Đi chơi hay làm gì tôi luôn kiếm cớ để ngồi gần Bảo. Lúc nào rảnh, người tôi muốn nhắn tin đầu tiên cũng là Bảo.
Tôi vẫn tự nhủ đó không phải là "thích" vào ngày tôi đi dã ngoại với lớp.
Hôm đó, tôi ngồi cạnh Bảo. Chúng tôi nói chuyện rất vui, chụp ảnh chung các thứ nữa. Nhưng đến khoảng trưa, vẫn đang ở trên xe, tôi vô tình tựa vai Bảo ngủ. Vào phút đó, tôi lưu luyến Bảo không muốn rời, đó cũng là lúc tôi nhận ra, tôi chính thức bước vào "Crushzone".
Những ngày tiếp theo vẫn rất vui nhộn tôi sống thật với tình cảm của tôi, thừa nhận tôi thích Bảo. Dù sao tôi cũng chẳng mong gì hơn, chỉ cần ngày ngày ở gần Bảo là đủ.
Một ngày, vẫn đẹp như bao ngày khác, nhưng tình bạn giữa chúng tôi tan vỡ. Bảo đột ngột lạnh nhạt với tôi.
Dù tôi gặng hỏi lí do, cố gắng xin lỗi, nhưng những gì đáp lại tôi là sự im lặng. Tôi với Bảo tuyệt giao từ đấy.
Hôm nay, tôi mới biết tôi sớm không còn được nhìn thấy Bảo nữa. Bảo sắp đi rồi...
___o0o0o___
Giờ tự quản...
Nhìn Bảo đang vô tư trò chuyện với bạn bè, trong tôi cũng dấy lên một khao khát như thế.
Hôm qua tôi vừa học tiếng Nhật xong, cô giáo bỗng dạy cho tôi thêm mấy câu rất hợp tâm trạng.
Tôi vô thức rút một mẩu giấy trong cặp, cầm bút lên nắn nót từng kí tự.
"あなたがずっと好きでした."
Tôi gấp tờ giấy lại, run run. Nhưng rồi tâm trí tôi bỗng trở nên mơ hồ, tôi nuốt khan, hít thở sâu và lấy hết can đảm ném mẩu giấy gấp tư lại cho cậu.
Bảo ngạc nhiên, lúc đầu cậu chẳng buồn mở ra, cho đến khi thằng Đăng cứ huých khuỷu tay cậu, bảo cậu. "Con Uyên nó đưa mày kìa."
Có lẽ vì phiền, nhìn cậu bất đắc dĩ mở mẩu giấy ra khiến tôi cười trừ. Và cho đến khi cậu nhìn thấy những dòng chữ đó, cậu nhíu mày, vứt tờ giấy ra trước mặt thằng Đăng nãy giờ cứ cố tia mắt vào, thản nhiên. "Mày thích đọc hả? Cho mày đấy."
Vậy là thằng Đăng cùng một lũ xung quanh tập trung nhìn vào bên trong mảnh giấy chỉ viết một câu tiếng Nhật, xôn xao nhìn tôi. "Uyên, mày viết cái khỉ gì đây?"
Thế nhưng, tai tôi đã ù đi từ lúc nào. Tôi chẳng còn nghe hay nhìn thấy bất cứ thứ gì kể từ lúc thằng Bảo quẳng tờ giấy ra trước mặt cả lũ. Tôi bình thản đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chậm rãi bước đến trước mặt cậu, im lặng nhìn.
Thằng Bảo cố gắng làm ngơ tôi, rồi cậu cứ chăm chăm dán mắt vào màn hình điện thoại. Phải hồi lâu sau, cậu ngước mặt nhìn tôi, khó chịu. "Cái gì hả?"
"Chát!"
Tôi chẳng nhớ lúc đó tôi đã nghĩ gì, nhưng chỉ biết lúc lí trí tôi trở về, má thằng Bảo đã đỏ ửng lên, cả lớp sửng sốt vì âm thanh cùng cảnh tượng trước mắt.
Hóa ra... tôi tát thằng Bảo...