Chương 40

"Nguyên Nguyên, Đại bá mẫu đã cho người mời đại phu rồi, muội và Bảo Phỉ đến cho đại phu xem vết thương đi.” Hai đứa trẻ đánh nhau, nàng và bá mẫu không thể thiên vị ai, chỉ có thể để hai người đi bôi thuốc trước, khi nào hai vị lão thái thái tỉnh dậy sẽ định đoạt chuyện này.

Sở thị ở bên cạnh quay đầu, dùng ánh mắt như dao mà nhìn chằm chằm Kỷ Thanh Thần.

Kỷ Thanh Thần ‘sợ hãi vội vã tựa vào ngực Kỷ Bảo Cảnh, Kiều đại thái thái nhìn hành động sợ hãi của nàng, cảm thấy đáng thương vô cùng. Không phải bà ta so đo với một đứa trẻ, nhưng Kỷ Bảo Phỉ đúng là rất được nuông chiều nên tính tình không tốt, lòng dạ còn hẹp hòi, không biết bao dung người khác.

Kỷ Bảo Cảnh xoa tóc nàng, ôn nhu an ủi: “Nguyên Nguyên đừng sợ, có tỷ tỷ ở đây rồi.”

Kiều đại thái thái cũng cảm thấy Sở thị hơi quá đáng, lập tức an ủi nói: “Nguyên Nguyên, con rất thích ăn bánh hoa hồng đúng không nào, chờ con thoa thuốc xong, đại bá mẫu sẽ kêu người làm bánh cho con nhé."

"Cảm ơn đại bá mẫu.” Lúc này Kỷ Thanh Thần mới từ bả vai Kỷ Bảo Cảnh chậm rãi ngẩng đầu lên.

"Đại tẩu.” Sở thị thấy Kiều thị không những không giáo huấn Kỷ Thanh Thần, mà còn muốn cho nàng bánh ngọt, lập tức không kiềm chế được sự tức giận.

Kiều thị nhàn nhạt liếc mắt nhìn bà ta một cái, nhắc nhở: “Đệ muội, điều bây giờ cần làm là đưa hai đứa trẻ về bôi thuốc, dù sao mặt mũi đều bị thương hết cả rồi.”

Lúc này Sở thị mới lấy lại tinh thần, cảm thấy hơi bối rối, không tiếp tục lo chuyện giáo huấn Kỷ Thanh Thần nữa, vội vàng dẫn Kỷ Bảo Phỉ về. Nhưng vẫn vừa đi vừa nói: “Đã nói với con rồi, đừng có ai cũng chơi chung, giờ con xem con đi..."

Giọng nói kia không cao không thấp, vừa vặn đủ truyền tới, làm Kiều thị xấu hổ đến đỏ mặt. Đông phủ bây giờ chỉ có đại lão gia làm quan, phụ thân Kỷ Bảo Phỉ năm đó cùng lắm chỉ là một tú tài*, cuối cùng chỉ cưới được Sở thị xuất thân là thương nhân. Cho nên Kiều đại thái thái luôn không hài lòng với cách hành xử của Sở thị.

*Tú tài: Chỉ một cấp bậc trong hệ thống thi cử truyền thống của Trung Quốc. Nó là cấp bậc thấp nhất trong bốn cấp bậc của thi cử, bao gồm "秀才” (tú tài), "举人" (cử nhân), "进士" (tiến sĩ), và "状元” (trạng nguyên).

"Bảo Cảnh, con ôm Nguyên Nguyên về sương phòng đi, đại bá mẫu sẽ phái người đưa thuốc tới, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Nguyên Nguyên không thể để có sẹo được.” Kiều thị căn dặn các nàng, sau đó lệnh cho nha hoàn trở về đình viện lấy thuốc.

Trở về sương phòng, Bồ Đào bưng vào một chậu nước nóng, Kỷ Bảo Cảnh tự mình vắt khăn nóng lau mặt cho nàng, sợ đυ.ng vào vết thương nên nàng ấy lau cực kì cẩn thận Kỷ Thanh Thần ngồi trên giường, đôi chân ngắn nhỏ đung đưa qua lại, nhìn Kỷ Bảo Cảnh nghiêm mặt bôi thuốc cho mình, vừa muốn nhếch miệng cười, đã động vào vết thương trên mặt, làm nàng đau muốn rơi nước mắt.

"Đừng nhúc nhích.” Kỷ Bảo Cảnh vừa nghe tiếng kêu của nàng, lập tức ngẩng đầu trừng nàng một cái.

Nhưng khi nhìn khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn đang nhăn nhó lại của nàng, Kỷ Bảo Cảnh lại vừa đau lòng vừa buồn cười, nàng ấy cười trong nước mắt nói: “Cho muội nghịch ngợm này, nếu để lại sẹo, sau này biến thành một tên hề xấu xí, tỷ xem muội phải làm sao."

Mặc dù Kỷ Thanh Thần biết nàng ấy chỉ đang hù dọa mình, nhưng vẫn mím môi, duỗi bàn tay trắng trẻo mập mạp ra, sờ lên mặt Kỷ Bảo Cảnh, giọng nói mềm mềm nũng nịu: “Tỷ tỷ đừng giận, đều do Nguyên Nguyên không tốt."

Kỷ Bảo Cảnh đang đau lòng, nghe nàng an ủi mình, nước mắt vẫn luôn kiềm nén suýt chút nữa đã rơi xuống.

"Nguyên Nguyên đừng sợ, tỷ tỷ sẽ không để người khác ức hϊếp muội.” Kỷ Bảo Cảnh cúi đầu, chạm trán mình vào trán nàng.

Đúng lúc này nha hoàn của bá mẫu Kiều thị đưa thuốc đến, nói là thuốc có thể trừ sẹo thượng hạn, Kỷ Bảo Cảnh nói cảm ơn, sau đó phái người đưa nha hoàn của đại bá mẫu ra ngoài.

Cũng may trước khi đến Bồ Đào đã chuẩn bị một bộ y phục dự phòng, bây giờ vừa lúc có thể dùng đến.

Không ngờ khi người của Kiều đại thái thái vừa mang bánh hoa hồng qua, thì Mẫu Đơn bên cạnh lão thái thái cũng chạy tới đây, vừa nhìn khuôn mặt được bôi thuốc mỡ của Kỷ Thanh Thần, lập tức đau lòng nói: “Lão thái thái vừa mới tỉnh, nghe chuyện liền phái nô tỳ đến xem. Sao lại ra tay độc ác như vậy, cào mặt tiểu thư tới nông nỗi này.”

Khuôn mặt của Kỷ Thanh Thần rất xinh đẹp, khi nàng vừa sinh ra đã xinh đẹp hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, hiện tại bốn năm tuổi, quả thật giống như chiếc bánh bao vậy, làn da trắng nõn mềm mại có thể vắt ra nước, đôi mắt vừa to vừa sáng, còn có cái miệng nhỏ hình thoi, tất cả đều là ưu điểm của phụ mẫu, làm cho nàng trông càng xinh đẹp hơn.